NỮ LÃO ĐẠI VỚI TIỂU CHÓ SĂN - Chương 1102
Cập nhật lúc: 2024-10-03 01:05:33
Lượt xem: 8
Dạ Thất dừng chân lại, cúi đầu, chỉ thấy tay của Diệp Kiều đang nắm chặt vạt áo sơ mi của cậu ta, cậu ta sửng sốt, mũi chua xót.
Quả nhiên, trên đời chỉ có mẹ là tốt!
Lục Bắc Kiêu đang định ngồi xuống, nhìn thấy Diệp Kiều thế mà lại túm lấy áo Dạ Thất, thần kinh anh chấn động lần nữa!
Tay cô có thể động đậy?!
Diệp Kiều cũng cảm thấy tay mình đang nắm chặt cái gì đó, đó là một loại bản năng không rõ xuất phát từ đáy lòng, tuy rằng cô cũng không biết cậu bé tên là Dạ Thất này sao lại gọi cô là “mẹ”.
Nhưng cô biết, sau khi cô gặp chuyện không may, là cậu ta đã cứu cô, còn từng được cậu ta chăm sóc.
“Anh cả” trong miệng cậu ta là ai?
Thật là muốn mở mắt ra nhìn xem cậu ta trông thế nào quá, nghe giọng thì hẳn là một người trưởng thành rồi.
Sức lực trên tay dần dần biến mất, tay cô đột nhiên rủ xuống.
Lục Bắc Kiêu chạy tới bên cạnh cô, đúng lúc thấy tay cô hết sức, lại rủ xuống: “Bà Lục”.
Anh thử gọi.
Như anh dự đoán, cô giống với lúc trước hôn môi, vẫn không có phản ứng.
Cố Diệp Phi
Nhưng sao cô lại đột nhiên bắt lấy vạt áo sơ mi của Dạ Thất?
Cô biết Dạ Thất?
Anh lại nhìn lên khuôn mặt của Dạ Thất, thằng nhóc vừa cao vừa đẹp trai, viền mắt hồng hồng, đang nhìn bà Lục nhà anh mới ánh mắt phức tạp.
“Cha! Con vừa mới thấy cái gì đó? Con bị hoa mắt sao? Mẹ con có thể động đậy?”. Cung phản xạ của Lục Tiểu Vũ hơi dài, bây giờ mới định hình được, nhóc con kích động hỏi.
Lục Tiểu Cổn ngồi hơi xa, vừa rồi cậu không nhìn thấy cảnh tượng đó.
“Dạ Thất, cậu ngồi bàn này đi!”. Lục Bắc Kiêu thấy Dạ Thất định đi thì trầm giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-lao-dai-voi-tieu-cho-san/chuong-1102.html.]
Dạ Thất nhìn Lục đại ma vương, trong lòng sửng sốt, rồi lại vô cùng kiêu ngạo nói: “Chú bảo tôi ngồi là tôi ngồi à! Ông nhỏ Thất đây không thèm đâu!”
“Vợ tôi bảo cậu ở lại, cậu phải ở lại!”. Lục Bắc Kiêu nghiêm mặt nói, giọng điệu không cho người ta phản bác.
Nếu không phải nể mặt Diệp Kiều, anh đã sớm trừng trị cậu ta rồi, thằng nhóc vô liêm sĩ còn chảnh chọe.
Lục đại ma vương mãi mãi ngang ngược, uy nghiêm như vậy.
“Tôi, tôi…”. Dạ Thất chảnh chọe không biết nên trả lời thế nào, nếu ở lại thì mất mặt quá, nếu không ở lại thì con mẹ nó trong lòng sẽ rất hụt hẫng: “Được rồi, nể tình mẹ nuôi tôi, tôi miễn cưỡng ở lại đó!”
Dạ Thất kiêu ngạo nói, rồi vòng trở lại, ngồi bên cạnh Diệp Kiều.
Diệp Kiều tuy không nhìn thấy cái gì cả, lại có thể rõ ràng tưởng tượng ra hình ảnh lúc này, nghe giọng điệu của Dạ Thất, cảm thấy cậu ta cũng rất chảnh.
Lại gọi cô là “mẹ nuôi”!
“Không ai là mẹ nuôi của cậu cả!”. Lục đại ma vương sầm mặt lại và nói, nghiêm nghị trừng mắt nhìn cậu ta một cái.
Dạ Thất không để ý đến anh: “Chị, vừa rồi mẹ em, không đúng, mẹ nuôi em quả thật động đậy đó, mẹ nắm lấy áo em không cho em đi! Em nói mẹ sẽ tỉnh là mẹ sẽ tỉnh, chị cứ yên tâm đi!”
Lục Bắc Kiêu nhìn thằng nhóc khoảng chừng 20 tuổi, cao1m8 gọi Lục Tiểu Vũ là “chị”, còn gọi lưu loát như vậy, quả thật không còn lời nào để nói.
Thằng nhóc này, còn gọi Diệp Kiều là “mẹ” bắt tai như vậy.
Một chàng trai khoảng 20 tuổi gọi một người phụ nữ mới ngoài 30 là “mẹ”.
Bậy quá!
Dạ Thất và Lục Tiểu Vũ thân thiện trò chuyện với nhau, hở miệng ra là “chị”, Lục Tiểu Vũ thì hở miệng là “Tiểu Thất Tiểu Thất”, chỉ có Lục Tiểu Cổn là nãy giờ không nói gì, ra vẻ như một người anh lớn.
Cách bọn họ ở một nơi rất xa là một người phụ nữ dắt theo một cậu bé, bên cạnh là v.ú em, người phụ nữ chính là Cố Tuyết Yến.
Cái tên Dạ Thất thiểu năng này, sao lại quen biết với cả nhà Diệp Kiều?
Đúng là thiểu năng, thế mà lại nói nói cười cười với một cô bé tám tuổi!