Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 91
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:27:41
Lượt xem: 61
Vương Lệ Bình: “Anh cãi cọ cái gì! Được lắm, Phó lão đại, có phải anh chột dạ không! Lúc đó chính anh đến tìm tôi lấy tiền, anh nói xem, anh lấy số tiền đó đi làm gì!”
Phó Đình Xuyên hỏi: “Anh cả, tiền nhập ngũ của tôi rốt cuộc là ở đâu ra?”
Anh phải làm rõ chuyện này.
Nếu thực sự dùng tiền sính lễ của Vương Lệ Bình, anh sẽ trả lại từng xu. Nếu dùng tiền cứu mạng của bố, vậy thì cả đời này anh khó lòng thoát khỏi tội lỗi.
Phó lão đại giọng buồn buồn nói; “Đều đã qua rồi, hỏi những chuyện này làm gì.”
Khương Nguyệt nhạy bén dựng thẳng radar, trong nguyên tác Phó lão đại được đề bạt vào năm nam chính nhập ngũ, năm đó tổ do Phó lão đại dẫn đầu hoàn thành vượt mức nhiệm vụ sản xuất, thu hoạch được nhiều hơn hẳn một xe ngô so với các tổ khác, Phó lão đại được đặc cách đề bạt làm phó đội trưởng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thôn của họ đất kiềm nhiều, đất đai không màu mỡ, sản lượng mỗi mẫu ruộng đều có định mức, Phó lão đại không phải thổ địa công, anh ta có thể biến ra một xe ngô sao?
Có phải là mua riêng không nhỉ.
Thời đó đầu cơ tích trữ là tội lớn, huống hồ là làm giả sản lượng, đừng nói đến làm quan, khai gian sản lượng còn phải ngồi tù.
Khương Nguyệt đang cân nhắc mở lời nhắc nhở thế nào thì nghe Phó Đình Xuyên giọng trầm xuống: “Anh cả, năm đó bố nhập viện, tôi và chị hai đi tỉnh tìm bác sĩ, trong bệnh viện chỉ có anh và mẹ, tiền mất rồi, sao hai người không báo lên?”
Dừng một chút, anh lại nói: “Năm đó mất mùa, ngay cả lương thực công cũng không đủ nộp, tôi nhớ tổ do anh cả phụ trách thu hoạch có sản lượng cao nhất cả thôn, nhiều hơn hẳn một xe so với những tổ khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-91.html.]
Phó lão đại mặt hầm hầm: “Lão Tam, cậu nghi ngờ tôi ăn trộm tiền à?”
Bà nội Phó mặt tái mét: “Thằng nhóc này cứng cánh cứng lông rồi, giờ còn nghi ngờ đến đầu anh mày, số tiền đó là dùng cho mày, giờ mày không muốn trả nợ, còn đi khắp nơi cắn bậy.”
Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng: “Để lão Tam nói hết đã!”
Phó Đình Xuyên: “Tổ hai có đất tốt nhất nhưng năm đó tổ hai lại là tổ có sản lượng thấp nhất làng, còn không bằng cả đất hoang trên núi. Chuyện này là thế nào?”
Phó lão đại có chút hoảng: “Tôi làm sao biết được!”
Phó Trường Căn ẩn núp trong đám đông đột nhiên lên tiếng: “Vì ngô của tổ hai bị người ta ăn trộm.” Bố của Phó Trường Căn năm đó là tổ trưởng tổ hai, ngô bị ăn trộm là trọng tội, lúc đó Phó Trường Căn sắp nhập ngũ. Vì tiền đồ của anh ấy, bố anh ấy và mấy vị bô lão trong tổ bàn bạc, giấu nhẹm chuyện này.
Kẻ trộm được lợi, Phó lão đại của tổ một cũng được lợi.
Năm đó Phó Trường Căn không qua được kiểm tra sức khỏe nhập ngũ, không đi được.
Sau này bố của Phó Trường Căn luôn canh cánh trong lòng vì chuyện này, cảm thấy vì lợi ích của mình mà để tập thể chịu tổn thất, Phó Trường Căn không nhập ngũ được chính là quả báo của ông ấy, ông ấy bất kể giá rét trông coi lương thực cho đội sản xuất, đến mùa đông giá rét thì đổ bệnh, không được mấy năm thì u uất mà chết.
Thực ra Phó Trường Căn vẫn luôn nghi ngờ số lương thực mất năm đó của tổ hai là ở chỗ tổ một, anh ấy không chỉ một lần nhìn thấy bố của Vương Tiểu Ngũ nửa đêm lén lút ra đồng nhưng khổ nỗi không có bằng chứng.
Bây giờ bố anh ấy đã không còn, chuyện năm xưa chôn giấu lâu như vậy, cũng nên sáng tỏ.