Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 80
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:26:38
Lượt xem: 27
Phó Tiểu Sơn tay nhanh hơn miệng, nhảy lên, dùng khuỷu tay hất đứa trẻ mập ngã xuống đất. Khuỷu tay đập vào cằm nó, đứa trẻ mập cắn vào lưỡi, khóc òa lên, m.á.u chảy ra từ khóe miệng.
Mọi người bên ngoài đều ngây người.
Phó Tiểu Sơn từ lúc nào mà trở nên lợi hại như vậy.
Trước đây đều là Phó Đại Tráng đè Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà đánh, cho nên bà nội Phó chưa bao giờ lo lắng, nhắm mắt làm ngơ trước việc chúng đánh nhau, cháu trai bà ta căn bản sẽ không bị thiệt.
Hôm nay thằng nhóc này rốt cuộc đã ăn phải cái gì mà có sức như vậy, vậy mà đánh cho Phó Đại Tráng đầy miệng máu.
Bà nội Phó sợ đến run rẩy: “Máu! Chảy m.á.u rồi!”
Những người trong sân nghe thấy tiếng động liền nhìn ra ngoài, cũng bị sự hung hăng của Phó Tiểu Sơn làm cho giật mình.
Họ không quan tâm đến việc trẻ con đánh nhau, tiền đề là biết trẻ con có năng lực hạn chế, đánh nhau không gây ra vấn đề gì, con nhà mình sẽ không gặp nguy hiểm.
Phó Đại Tráng là tiểu bá vương trong làng, ức h.i.ế.p nam nữ, dẫn theo một đám trẻ gây chuyện, nhiều nhất là bắt nạt kẻ yếu, cạy cửa nhà góa phụ, mặc dù mọi người khinh thường nhưng cũng không để trong lòng.
Nhưng cách đánh tàn nhẫn của Phó Tiểu Sơn khiến họ tê cả da đầu.
Trong sân im phăng phắc, những người lớn tuổi vẫy tay gọi con mình về, nhìn Phó Tiểu Sơn bằng ánh mắt đề phòng, như nhìn một loài khác.
Khương Nguyệt cảm thấy lạnh lòng, cũng thấy bất bình thay cho Phó Tiểu Sơn.
Phó Đình Xuyên nhìn rõ ràng, Phó Tiểu Sơn vừa rồi dùng khuỷu tay đập vào cằm Đại Tráng, nếu dùng thêm chút sức nữa, cằm sẽ bị trật khớp.
Trẻ con trong thôn đánh nhau sẽ không ra tay tàn nhẫn như vậy, có lẽ đã có người chỉ điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-80.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh vô thức liếc nhìn Khương Nguyệt, thấy cô cười tủm tỉm, như thể đã sớm đoán trước được.
Người phụ nữ này đã dạy chúng cái gì?
Khương Nguyệt trấn an ấn vai Phó Tiểu Sơn. Phó Tiểu Sơn chỉ cảm thấy nửa người không dùng được sức, chỉ có thể để mặc Khương Nguyệt túm lấy cổ áo đứa trẻ mập kéo ra ngoài.
Thấy Phó Đại Tráng đầy miệng máu, bà nội Phó hai mắt tối sầm.
“Đồ chó má, tao đánh c.h.ế.t mày!”
“Mẹ, trẻ con đánh nhau, mẹ đừng xen vào.” Phó Đình Xuyên giật lấy cây gậy chống của bà ta.
Bà nội Phó thở hổn hển: “Trời ạ! Ngay cả lão tam mày cũng cứng cánh rồi à!”
Đinh Thúy Phân quan tâm nói: “Anh ba, chị ba, hai người cũng đừng quá che chở cho con, bây giờ đã dám đánh anh trai chảy máu, sau này biết đâu lại dám g.i.ế.c người! Đến lúc đó mới dạy dỗ thì không kịp nữa.”
Cô ta khó hiểu nhìn Khương Nguyệt, trước đây người phụ nữ này ghét nhất là hai anh em gây chuyện cho cô, từ lúc nào lại trở nên bảo vệ con như vậy, nhất định là thể hiện để cho Phó lão tam xem.
Có Phó lão tam ở đây, bọn họ không chiếm được lợi.
Đinh Thúy Phân kéo bà nội Phó, ra hiệu cho bà ta đừng kích động, chia gia sản mới là quan trọng.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con thấy Đại Tráng là cắn vào lưỡi thôi, không sao đâu.” Cô ta ghé vào tai bà ta nói: “Các chú bác đều ở đây, đừng để người ta cười chê, làm lỡ việc lớn.”
Nhà này có chia được hay không, có thể chia được bao nhiêu tiền, đều do các bô lão trong tộc quyết định.
Không thể vì trẻ con đánh nhau mà chậm trễ việc chia tiền.
Bà nội Phó nhịn xuống, mặc dù Đại Tráng cũng là cháu trai nhưng Vương Lệ Bình không phải người tốt, không đáng tin cậy bằng tiền trong tay, bà ta đuổi Đại Tráng: “Khóc cái gì mà khóc, đứa trẻ bảy tuổi mà đánh không lại, có mất mặt không, đi tìm mẹ mày đi!”