Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:26:17
Lượt xem: 48
“Lần trước phiếu sữa, đã nói là không cần tiền, cô còn để lại cho tôi hai đồng, lần này cô đừng tranh với tôi, những viên kẹo này mang về cho các cháu ăn.” Triệu Thục Cầm không cho phép từ chối: “Nếu cô không lấy, tức là không muốn nhận tôi là chị.”
Vừa rồi bà ấy nghe chiến sĩ nhỏ nói, một khoảng của sân khấu bị người ta cưa đứt, nếu không phải Khương Nguyệt phát hiện kịp thời, có khi còn xảy ra tai nạn.
Tôn Đình Đình diễn tiết mục đầu tiên, đến giờ bà ấy vẫn còn sợ hãi, sân khấu cao như vậy, nếu ngã xuống thì nguy hiểm biết bao, may mà Khương Nguyệt đã phát hiện ra!
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Thục Cầm càng nghĩ càng thấy, Khương Nguyệt chính là ân nhân cứu mạng của gia đình bà ấy.
Đầu tiên là cứu Đình Đình ở bệnh viện, sau đó lại may quần áo cho họ, cứu họ khỏi tình thế cấp bách, lại còn loại bỏ mối nguy hiểm trên sân khấu. Nếu không phải Khương Nguyệt còn quá trẻ, bà ấy đã muốn để Đình Đình nhận cô làm mẹ nuôi.
“Sau này tôi có thể còn có chuyện khác nhờ cô giúp đỡ, nếu cô không lấy, sau này tôi không tiện nhờ cô nữa!”
Khương Nguyệt đành phải nhận: “Vậy tôi thay mặt các con cảm ơn chị!”
“Khách sáo gì chứ, về nhanh đi, tôi không giữ các cô lại ăn cơm đâu!”
“Vâng!”
Trước đây Khương Nguyệt đã đọc trên báo, nói rằng vào những năm bảy mươi, khi đãi khách ăn cơm, khách còn phải tự mang phiếu lương thực đến.
Bây giờ tuy không giống như hai năm trước nhưng lương thực vẫn còn eo hẹp, không giống như đời sau có thể tùy ý mời người khác ăn cơm.
Khương Nguyệt tính toán, trưa nay đông người, không thích hợp làm quá cầu kỳ, hơn nữa cũng không kịp thời gian, chi bằng mua hai con gà về, làm gà kho tàu, rồi nướng bánh ngô trên thành nồi, vừa ngon vừa no.
Cô nói với Phó Đình Xuyên: “Hiếm khi đưa Giang Hà và Tiểu Sơn đến huyện một chuyến, trời lạnh rồi, mua cho hai đứa hai bộ quần áo đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-69.html.]
Tối qua cô đã nghĩ như vậy, hôm nay hai anh em bị nữ chính oan uổng, chắc trong lòng không dễ chịu, mua cho một bộ quần áo mới để vui vẻ.
Phó Đình Xuyên không có ý kiến: “Nghe cô.”
Anh nhìn qua gương chiếu hậu thấy Khương Nguyệt đang chuyên tâm buộc tóc cho Tiểu Quả, khuôn mặt tròn trịa bị nắng làm ửng hồng.
Phó Đình Xuyên kéo cửa sổ xe lên, ánh sáng yếu đi.
Khương Nguyệt cười nói: “Cảm ơn anh.”
“Cô có muốn mua suất về thành phố không, còn thiếu bao nhiêu tiền?”
“Hả?” Khương Nguyệt ngạc nhiên, sao anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
“Chờ chuyển nhà xong, tôi sẽ nghĩ cách cho cô, không cần phải đi bán quần áo.” Phó Đình Xuyên nói.
Anh nhớ Khương Nguyệt rất trân trọng những chiếc váy nhỏ mang về từ thành phố, bình thường cất trong tủ, ai đến nhà sờ một cái là cô lại nổi giận.
Trước đây anh còn tưởng Khương Nguyệt muốn bán con, bây giờ biết mình hiểu lầm Khương Nguyệt, trong lòng có chút áy náy.
Khương Nguyệt cười nói: “Anh nghĩ gì vậy, mua suất về thành phố là phạm pháp đấy, anh không sợ mất việc à! Những bộ quần áo đó tôi không mặc được, bán đi đổi chút tiền, tôi tính làm chút chuyện buôn bán nhỏ, anh đừng đoán bừa!”
Hộ kinh doanh không ổn định, địa vị xã hội thấp, chịu khổ chịu mệt chưa chắc đã kiếm được tiền, với sự hiểu biết của Phó Đình Xuyên về Khương Nguyệt, cô căn bản không thể hạ mình đi làm ăn buôn bán.
Chẳng lẽ, sau khi cô phát hiện không còn hy vọng về thành phố, cuối cùng đã quyết định chấp nhận thực tế?
Nếu thực sự như vậy, cũng tốt.