Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:25:40
Lượt xem: 32

Khương Nguyệt: “Đứng im đừng nhúc nhích.”

Cô đi vào nhà lấy lọ thuốc sát trùng mà nguyên chủ đã mua ở huyện trước đó, lưng của hai đứa trẻ bị đá sỏi cứa nhiều vết thương nhỏ, phải lau sạch.

Thấy cô ấy ra một lọ đen, Phó Giang Hà run rẩy như cầy sấy: “Anh ơi, đó là thuốc trừ sâu sao? Em sợ.”

Thấy cậu bé run rẩy như vậy, trong đầu Khương Nguyệt hiện lên một đoạn hồi ức.

Hai anh em dựa vào tường run rẩy, nguyên chủ dùng rượu đổ lên vết thương của chúng.

Vừa đổ vừa mắng: “Đồ con hoang không ai thèm, sao không để người ta đánh c.h.ế.t ở ngoài đi!”

Nguyên chủ đổ rượu xong vẫn chưa hả giận, lại lấy một nắm muối xát lên.

Miệng của hai anh em bị nhét khăn, đau đến nỗi ngũ quan méo mó nhưng không phát ra tiếng.

Cơ thể gầy gò của hai đứa trẻ như những con cá trên thớt, bị cô ta hành hạ đến tím bầm, trên người không còn một chỗ lành lặn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khương Nguyệt chỉ mới hồi tưởng thôi mà đã thấy tê tái cả sống lưng, huống chi là hai anh em đã đích thân trải qua.

Cô đau lòng phủi sạch đất cát trên lưng hai đứa trẻ, thở dài: “Đừng sợ, sau này sẽ không đánh các con nữa.”

Bàn tay mềm mại vừa đặt lên, cơ thể Phó Giang Hà đã rụt lại nhưng cơn đau dự kiến không ập đến, những ngón tay hơi lạnh lướt qua lưng cậu bé, còn hơi ngứa ngáy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-53.html.]

So với cơn đau mà người phụ nữ kia từng gây ra cho cậu bé, cảm giác này chẳng khác gì được đặt trên mây.

Phó Giang Hà cảm thấy kỳ lạ, trong lòng có chút lâng lâng.

Cậu bé không biết hôm nay mụ đàn bà độc ác bị làm sao, cái đầu nhỏ của cậu bé không nghĩ ra được, chỉ thấy, nếu mụ đàn bà độc ác cứ như vậy mãi, cậu bé sẽ ít chửi cô trong lòng hơn.

Lưng của Phó Giang Hà có nhiều vết thương nhất, Khương Nguyệt lấy gạc lau sơ qua, gạc đen xì. Nhìn là biết thằng bé này bình thường không được tắm rửa tử tế.

Lưng của Phó Tiểu Sơn bị thằng nhóc mập mạp kia đánh bầm tím nhiều chỗ. Khương Nguyệt nhìn mà đau lòng: “Lần sau đánh nhau phải biết né, đừng ngốc nghếch mà đ.â.m đầu vào người ta.”

Phải để chúng học cách tự bảo vệ mình, chứ không phải tranh giành với người khác.

Phó Đình Xuyên không hề thông minh trong việc giáo dục con cái, chỉ biết lúc nhỏ thì đưa đến trường, lớn thì đưa vào quân đội. Trong nguyên tác, nữ chính chỉ lo tìm những kẻ cặn bã kiếp trước để trả thù, chỉ lo lấy lòng nam chính, không quan tâm đến vấn đề giáo dục của hai đứa trẻ.

Hai đứa trẻ vì thiếu dinh dưỡng từ nhỏ nên thường xuyên bị bắt nạt ở trường, mãi đến năm lớp năm lớp sáu, cơ thể mới phát triển, cộng với sự hung dữ của Phó Tiểu Sơn nổi tiếng khắp trường, lúc đó mới lật ngược tình thế.

Cô nắm lấy cánh tay của Phó Tiểu Sơn, gõ nhẹ vào khuỷu tay của cậu bé: “Đây là chỗ cứng nhất trên người, cẩn thận đừng để người khác dùng khuỷu tay đánh vào, đặc biệt là khi đối phương nhảy lên đè khuỷu tay xuống, có thể đập vỡ xương của con.”

Phó Tiểu Sơn cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Phó Giang Hà không để tâm, khuỷu tay chỉ có một lớp da, không có thịt, va vào một cái là đau lắm, ai ngu mà dùng khuỷu tay đánh người.

Khương Nguyệt bôi thuốc xong, véo vào eo Phó Tiểu Sơn và ấn xuống, nó phải đứng tấn mới đứng vững được.

“Bụng giữ chặt, đùi và m.ô.n.g dùng sức, hai chân đạp xuống đất, đứng vững trên mặt đất, mới không dễ bị người khác hất ngã.”

Loading...