Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 51

Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:25:36
Lượt xem: 33

Người hàng xóm của Phó lão đại liếc mắt là hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, anh ta và Phó lão đại đều ở trong đội, đều là đội phó, ngày thường không mấy ưa nhau.

Anh ta vốn không ưa cách làm của cả nhà Phó lão đại, lên tiếng chế giễu: “Phó Lão đại, anh phải quản vợ mình, cứ tham rẻ thế này thì không được, lúc nào cũng nghĩ cách mang đồ về nhà mình, sau này nếu như anh làm đội trưởng, cô ấy như vậy thì chúng tôi làm sao yên tâm được!”

Vài người phụ họa: “Đúng vậy, anh phải quản chị dâu đi.”

Vương Lệ Bình như thấy cứu tinh, kéo Phó lão đại: “Ôi! Anh về rồi! Anh mau làm chủ cho tôi, người phụ nữ này muốn g.i.ế.c người!”

Phó lão đại mất hết mặt mũi, xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng: “Là cô ta không biết điều, tôi về sẽ xử lý cô ta ngay!”

Trước mặt cán bộ đội, bị Mã Ái Mai chỉ ra việc làm của vợ mình, Phó lão đại càng không còn mặt mũi nào, anh ta kéo Vương Lệ Bình dậy: “Cô còn mặt mũi mà kêu gào! Còn không mau theo tôi về!”

Đứa trẻ mập mạp thấy chỗ dựa đã đến, cắn một cái vào cổ tay Phó Tiểu Sơn, Phó Tiểu Sơn nhỏ con, bị nó hất ra một cách nhẹ nhàng.

Nó chạy đến túm lấy Phó lão đại: “Con muốn ăn thịt, ăn thịt kho tàu!”

Phó lão đại đá một cái: “Ăn, suốt ngày chỉ biết ăn! Cút về nhà cho tao!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vương Lệ Bình vội vàng che chở cho con: “Anh đánh con làm gì! Anh không có bản lĩnh cho con ăn thịt, để mẹ con chúng tôi bị người ta bắt nạt, anh chỉ biết đánh con!”

Phó lão đại mất hết mặt mũi, mặt đen sì, một tay xách một người, kéo lê đi.

“Phó lão đại cũng khổ, lấy phải người vợ như vậy.”

“Câu này không đúng.” Mã Ái Mai nói: “Vợ anh ta mang đồ về nhà, anh ta cũng ăn mà đúng không?”

Phó trưởng thôn kéo vợ mình một cái: “Đi thôi, đi thôi!”

Những người trong đội thấy không có gì hay ho để xem, cầm cuốc về nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-51.html.]

Mã Ái Mai không hài lòng: “Anh kéo em làm gì, em nói sai à?”

Phó trưởng thôn thấy lời vợ nói có lý nhưng cứ được lý không tha người như vậy thì không đẹp mặt.

Mã Ái Mai không chịu được cái sĩ diện của anh ta, liếc anh ta một cái, bảo anh ta giúp dọn dẹp đồ đạc bị đập vỡ trên đất.

Khương Nguyệt bê nồi vào nhà, múc một miếng thịt lớn cho vào bát rồi bưng ra.

“Em làm gì vậy?” Mã Ái Mai không hài lòng.

Khương Nguyệt chặn lời cô ấy: “Chị Mã đừng từ chối, vốn dĩ đây là đồ dùng để đãi khách ngày mai, chị mang về một ít, tối nay xào ăn, bồi bổ cho đứa nhỏ.”

Mã Ái Mai mặt hầm hầm: “Không cần, em mau bê về đi!”

Phó trưởng thôn cũng nói: “Em dâu, anh nghe chị dâu em nói rồi, lão tam sau này không có lương, gia đình khó khăn, em giữ thịt lại cho các cháu ăn đi.”

Khương Nguyệt: “Chị Mã, chị không cần là em vứt đi đấy!”

“Này! Đừng!”

Thấy cô định ném xuống, Mã Ái Mai tức giận trừng cô một cái, giật lấy bát: “Sao lại không biết tiết kiệm thế này! Thịt ngon vậy mà nói vứt là vứt!”

Khương Nguyệt cười tủm tỉm nhìn Hắc Đản đang trốn sau lưng bố: “Còn không mau bê về nhà đi!”

Hắc Đản đã muốn cầm từ lâu rồi nhưng bố ở đây, nó không dám. Chỉ đứng đằng sau nuốt nước miếng ừng ực.

Một miếng thịt to như vậy, vừa có mỡ vừa có nạc, kho thịt kho tàu thì thơm lắm, xào cũng thơm, cắn một miếng là mỡ chảy ra, ôi!

Cậu bé ôm bát chạy về nhà, bị bố tát một cái vào gáy.

Loading...