Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 432

Cập nhật lúc: 2025-03-23 14:23:45
Lượt xem: 39

Dưới vẻ mặt kinh ngạc của Phó Văn Tuyên và Lâm Nhược Hoa, Viên Mai kể lại chuyện quá khứ cho họ nghe.

“Văn Tuyên không phải con trai ruột của bố con, cho nên cả nhà đều không phù hợp với A Minh. Nếu không phải lần này con gây chuyện thì mẹ định sẽ giữ bí mật này đến chết.”

Viên Mai nói: “Các con không cần tìm Phó Đình Xuyên nữa, không phù hợp.”

Lâm Nhược Hoa tuyệt vọng: “Sao có thể, rõ ràng là đã thành công.”

Viên Mai dặn dò Phó Văn Tuyên đang ngơ ngác: “Lần trước phù hợp thế nào, con đi điều tra đầu đuôi, xem người phù hợp là ai.”

Khi Tiểu Lưu đến, anh ta thấy Phó Cảnh Thái đang đứng bên ngoài phòng tiếp đón của trại tạm giam.

“Thủ tục đã làm xong, đúng là Lâm Nhược Hoa làm, bây giờ người đang ở bên trong. Nhưng cảnh sát nói bây giờ có người thân đang vào thăm, chúng ta phải đợi một lát.”

Tiểu Lưu suy đoán, có thể là người ở Kinh thành đến, xảy ra chuyện lớn như vậy, cảnh sát chắc chắn sẽ thông báo cho gia đình.

Anh ta đã gặp Phó Đình Xuyên, trong lòng cơ bản đã hiểu rõ mối quan hệ giữa Phó Cảnh Thái và Phó Đình Xuyên.

Tại sao Lâm Nhược Hoa lại bắt cóc cô bé đó, lý do rất rõ ràng.

Phó Cảnh Thái xua tay: “Không vào nữa, chúng ta về thôi.”

Tiểu Lưu ngạc nhiên: “Có thể là chủ nhiệm Viên đến, ông không vào xem sao.”

Phó Cảnh Thái lắc đầu.

Ông ấy nhớ ra rồi, ông ấy từng có vợ có con, vợ mất sớm, ông ấy nhờ người chiến hữu cũ chăm sóc con trai, cùng Viên Mai đi làm nhiệm vụ.

Ông ấy mất trí nhớ, còn Viên Mai thì không.

Viên Mai vì con trai mình mà giấu ông ấy nhiều năm như vậy.

Cũng khiến con trai ruột của ông ấy phải chịu nhiều khổ sở bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-432.html.]

Ông ấy thấy có lỗi với con trai.

Tạm thời không muốn gặp Viên Mai.

Đây là con trai ruột thất lạc nhiều năm của ông ấy, là huyết mạch duy nhất còn lại của mối tình thanh mai trúc mã, ông ấy nhất định phải bảo vệ.

Huống hồ nhóm m.á.u của họ không giống nhau, không phù hợp.

Lâm Nhược Hoa dù không muốn thừa nhận cũng phải đối mặt với thực tế.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên ngoài bắt đầu có tuyết rơi, Phó Cảnh Thái khoác một thân đầy tuyết về, Tiểu Lưu cầm ô đi phía sau.

Viên Mai đi ra khỏi trại tạm giam, từ xa thấy một bóng lưng quen thuộc nhưng chỉ chớp mắt người kia đã lên xe.

Bà ta lắc đầu, có lẽ chỉ là người giống người thôi, Phó Cảnh Thái sao có thể đến huyện Thanh Diệu.

Bà ta trực tiếp đi liên lạc với cảnh sát, xin gặp Giang Tâm Nhu.

Tình hình của Giang Tâm Nhu nghiêm trọng hơn Viên Mai, phải đợi báo cáo giám định thương tích của đối phương mới có thể xác định mức độ hình phạt.

Bây giờ cũng đang bị giam trong trại tạm giam.

Chỉ cho một người vào thăm, Viên Mai không để Phó Văn Tuyên vào, sau khi bà ta vào thì đi thẳng vào vấn đề: “Mẫu m.á.u cô lấy được không phải của Phó Đình Xuyên đúng không, là của ai?”

Giang Tâm Nhu rơi vào tình cảnh này, đã sớm không còn vẻ kiêu ngạo như trước: “Các người hại tôi thành ra thế này, còn muốn tôi nói gì?”

Cô ta cười lạnh: “Tất nhiên là của Phó Đình Xuyên, không thì còn của ai được.”

Mẫu m.á.u đó là lần duy nhất phù hợp, là cơ hội cuối cùng để cứu A Minh.

Viên Mai lạnh lùng nói: “Cô thành thật nói cho tôi biết, tôi có thể cứu cô.”

Giang Tâm Nhu bây giờ không tin ai cả, cô ta hận, hận Lâm Nhược Hoa, hận Khương Nguyệt, hận Phó Đình Xuyên.

Nếu không phải vì bọn họ, bây giờ cô ta vẫn đang làm vũ công chính trong đoàn văn công, chứ không phải là một tù nhân nhếch nhác như thế này.

Loading...