Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 404

Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:21:08
Lượt xem: 29

Ông ấy hỏi: “Cô gái, người nhà cô họ Phó à?”

Khương Nguyệt: “Đúng vậy.”

Cô do dự một chút, vừa định nói chi tiết thì y tá đẩy Tiểu Phương từ phòng kiểm tra ra: “Cô là người nhà của cô ấy à? Vết thương cần khâu, cô đi nộp tiền đi.”

“Vâng.” Khương Nguyệt lau nước mắt, nhăn nhó đi xuống lầu nộp tiền, trước khi đi còn dặn dò y tá: “Cô kiểm tra ông lão này giúp tôi, có chỗ nào trầy xước thì bôi thuốc.”

Phó Cảnh Thái bị đánh một cú vào mặt, má bầm một cục, y tá nhìn rồi nói: “Tháo khẩu trang ra, tôi xem cho.”

Khương Nguyệt vừa đi, Phó Cảnh Thái ngoan ngoãn tháo khẩu trang ra, để lộ vết bầm trên má.

Nếu lúc này Khương Nguyệt ở đây, cô sẽ phát hiện ra, ngũ quan trên khuôn mặt của Phó Cảnh Thái giống hệt Phó Đình Xuyên, đúng là phiên bản già của Phó Đình Xuyên.

...

Vân Mộng Hạ Vũ

Hai tên côn đồ vừa lăn vừa bò chạy ra khỏi khu nhà mới phía đông thành phố, dừng lại ở cửa sau của một cửa hàng.

“Anh, lần này chúng ta lỗ rồi, tiền không lấy được, còn mất ba anh em, con đàn bà đó không phải nói trong tiệm chỉ có một người phụ nữ, một người què và một ông thợ may già sao, ông già kia từ đâu chui ra vậy.”

“Con đàn bà đó nói phải đánh đến đổ máu. Con nhỏ què đó chảy khá nhiều máu, coi như được.” Anh ta vỗ đùi: “Ôi, hình như cô ta nói phải lấy chút m.á.u mới đưa tiền, hai chúng ta chỉ lo chạy, quên mất rồi.”

“Xong rồi, xong rồi, chúng ta chạy một chuyến này, mất hết ba anh em, mà không kiếm được một xu nào!”

Tên cầm đầu khạc một tiếng, không nói gì, mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tên côn đồ, túm lấy anh ta, rút con d.a.o găm ở thắt lưng ra, cứa vào lòng bàn tay anh ta.

“Ôi! Mẹ ơi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-404.html.]

Tên cầm đầu nhặt một cái lọ nhỏ trên đất, dùng sức bóp m.á.u vào trong, tên côn đồ đau đến nỗi trợn trắng mắt.

Khách sạn, Giang Tâm Nhu đặt một cái lọ bẩn thỉu lên bàn.

“Mẫu m.á.u bà cần, việc cần làm tôi đã làm xong, đến lượt bà thực hiện lời hứa rồi chứ?”

Lâm Nhược Hoa cố nén vẻ vui mừng: “Cô chắc chắn đây là m.á.u của Phó Đình Xuyên chứ?”

Giang Tâm Nhu: “Tất nhiên.”

Lâm Nhược Hoa mừng khôn xiết, bà ta kéo một cái túi từ dưới gầm giường ra, đếm mười tờ tiền đưa cho Giang Tâm Nhu: “Trước tiên đưa cô một nghìn, bốn nghìn còn lại đợi tôi kiểm tra mẫu m.á.u không có vấn đề gì sẽ đưa cho cô.”

Giang Tâm Nhu: “Chuyện bà hứa với tôi thì sao?”

“Tôi đã liên lạc với nhà họ Khương rồi, họ sẽ nghĩ cách đưa Khương Nguyệt đi, cô sẽ được toại nguyện.”

Giang Tâm Nhu: “Bà chắc chắn cô ta sẽ đinchứ?”

Nhìn vẻ ngoài của Khương Nguyệt, có vẻ như cô rất si mê Phó Đình Xuyên, chưa chắc đã thuận lợi như vậy.

Cô ta vốn định để hai tên côn đồ kia đánh Khương Nguyệt bị thương nặng, tốt nhất là c.h.ế.t luôn, dù sao cô ta cũng tìm người đánh dưới danh nghĩa của một người đàn bà ngu ngốc, mẫu m.á.u cũng là bà ta cần.

Cô ta căn bản không lộ mặt, chỉ hẹn giao dịch với bọn côn đồ mà không tiếp xúc.

Nếu Khương Nguyệt xảy ra chuyện, cũng không truy ra được đến cô ta.

Lâm Nhược Hoa: “Nhà cô ta ở thành phố, chỉ cần ở thành phố có công việc tốt, ai còn muốn ở lại cái huyện nhỏ này, quần bò của cô ta bán ở chợ thành phố sẽ được giá hơn, người mua cũng nhiều hơn, đến lúc đó có tiền có thu nhập, muốn tìm người như thế nào mà chẳng được, hà cớ gì phải làm mẹ kế của người khác.”

Loading...