Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 400
Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:21:00
Lượt xem: 23
Người trẻ chạy hai bước đến gần Khương Nguyệt: “Cô gái, xin hỏi một chút, đi huyện Thanh Diệu, có phải chờ xe ở đây không?”
Khương Nguyệt: “Đúng rồi, là đây.”
Người trẻ tuổi: “Đúng là đây rồi. Ông ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Ông lão thở hồng hộc ngồi xuống, tự giễu: “Già rồi, mới đi có mấy bước mà suýt thì không đi nổi.” Ông ấy thân thiện bắt chuyện với Khương Nguyệt: “Cô gái, cô là người huyện Thanh Diệu à?”
Khương Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thanh Diệu là một nơi tốt.”
Khương Nguyệt thầm chửi, nơi chim không thèm ỉa, không khoáng sản, không tài nguyên, mùa hè thiếu nước, mùa đông lạnh tới âm hai mươi độ, tốt cái chỗ nào chứ!
Nói dối trắng trợn.
Nhưng trên mặt cô vẫn tươi cười: “Ông đến huyện Thanh Diệu thăm người thân à?”
Ông lão khựng lại, cười ha hả: “Đúng vậy, con gái tôi công tác ở đây, tôi đến thăm nó.” Ông ấy nhìn Khương Nguyệt từ trên xuống dưới, cười nói: “Cô khí chất hơn người, từ nơi nào đến vậy? Đến đây được mấy năm rồi?”
Khương Nguyệt thầm nghĩ, ông lão này cũng khá biết nói chuyện, cô cười nói: “Ba bốn năm rồi, từ thành phố đến.”
“Ba bốn năm cũng không ít rồi.” Ông ấy nhìn tuổi của Khương Nguyệt, ước chừng: “Học sinh cấp ba?”
Khương Nguyệt gật đầu: “Con gái ông cũng là thanh niên trí thức đến đây sáp đội?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-400.html.]
“Không phải, năm đó sáp đội cô ấy còn nhỏ, chưa đủ tuổi.”
Phó Cảnh Thái nhìn cô gái này có vẻ hiền lành, muốn nói thêm vài câu, hỏi thăm tình hình huyện Thanh Diệu, lúc này xe đến rồi.
Ông ấy theo Khương Nguyệt lên xe, không cho người trẻ tuổi đi theo, dùng gậy chống chặn cửa xe: “Cậu đi tìm chỗ sửa xe, sửa xong thì đến huyện tìm tôi.”
“Ông một mình không an toàn đâu.”
Phó Cảnh Thái trừng mắt: “Có gì không an toàn, mau đi đi, đi sớm về sớm. Không có xe thì không được, chúng ta còn phải tìm người nữa, tôi đến huyện chờ cậu.”
Khương Nguyệt trò chuyện với ông lão thân thiện này suốt dọc đường, càng thấy đối phương không giống người bình thường, thân thiện, khéo léo, một giờ ngồi xe, đối phương đã từ miệng những hành khách xung quanh mà hiểu rõ về huyện Thanh Diệu.
Thanh Diệu có bao nhiêu nhà máy, bao nhiêu dân, thu nhập bình quân bao nhiêu, cây trồng chính là gì, một năm thu hoạch được bao nhiêu. Đơn vị quân đội nào đóng quân ở đây.
Có lẽ đã từng giữ chức vụ cao, rất nhạy bén với chính trị.
Những hành khách nói chuyện rất vui vẻ, từ buổi biểu diễn mừng Quốc khánh rầm rộ trước đó, đến chuyện mới xảy ra ở nhà máy nào gần đây.
Hành khách ngồi cạnh cô là một phụ nữ mập mạp, là công nhân của nhà máy thép, cô ta hào hứng kể rằng nhà máy của họ trước đó có một tên đánh vợ đến chết, khiến nhà máy của họ năm nay mất danh hiệu nhà máy ưu tú, tiền thưởng cuối năm mất mấy đồng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghe đâu mẹ của hung thủ ngã một cái rồi liệt, ở nhà ngày nào cũng chửi con dâu, còn nói với mọi người là con dâu đẩy bà ta ngã, la lối đòi con dâu đền mạng, còn muốn đón cháu gái về chăm sóc bà ta. Người phụ nữ mập mạp kể chuyện nhổ một bãi nước bọt: “Mụ già đó đúng là không biết xấu hổ, con trai bà ta suýt đánh c.h.ế.t con gái nhà người ta, giờ bà ta liệt rồi, còn muốn con gái nhà người ta đến chăm sóc, nghĩ hay quá!”
Khương Nguyệt vui vẻ hóng hớt, chẳng trách lâu rồi không nghe thấy động tĩnh gì của bà Trương, hóa ra là bị liệt rồi.
Cô cười nói: “Tôi nghe nói bà ta còn có một đứa con trai cả.”
“Có ích gì chứ, người ta không muốn bị bà ta liên lụy, đã sớm tách ra rồi. Nghe nói bà ta thiên vị đứa con trai út, vì chuyện đứa con trai út g.i.ế.c người, liên lụy đến đứa con trai cả suýt thì phải ngồi tù, đứa con trai cả đã chia gia với bà ta.”