Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-03-18 20:25:13
Lượt xem: 21
Nhưng sủi cảo thơm quá, cậu chưa từng ăn món gì ngon như vậy.
Cậu bé thậm chí nghĩ, nếu có thể ăn hết bát sủi cảo này rồi chết, cậu cũng cam lòng.
“Anh ơi, phải làm sao đây! Em không muốn chết!”
Phó Tiểu Sơn cố gắng móc miệng em trai nhưng không kịp, trong miệng cậu bé đã chẳng còn gì.
“Anh ơi, đừng lo cho em nữa. Anh chăm sóc tốt cho em gái. Nếu em chết, hãy chôn em ở gốc tường nhà, để em ngày nào cũng có thể nhìn thấy anh và Tiểu Quả.” Biết chắc mình sẽ chết, Phó Giang Hà tự nhủ thầm rằng, ít nhất cũng được làm một con ma no bụng. Cậu bé cầm đũa và bát ăn ngấu nghiến, bị bỏng lưỡi nhưng vẫn không ngừng lại.
Thơm quá! Cắn một miếng sủi cảo là nước thịt trào ra, mùi thơm ngào ngạt của thịt lợn làm cậu hận không thể nuốt cả lưỡi.
Tiếc rằng mụ đàn bà ác độc này đã bỏ thuốc độc. Nếu không có thuốc độc thì tốt biết bao! Anh trai và em gái cũng có thể ăn sủi cảo thơm ngon này.
Cậu bé vừa khóc vừa ăn hết luôn bát của Phó Tiểu Sơn. Tổng cộng hơn hai mươi chiếc sủi cảo, ăn xong cậu bé ợ to một cái, rồi nằm vật ra trên ghế đẩu nhỏ, ngước nhìn ngọn cây trên đầu mà nước mắt rưng rưng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hóa ra no bụng là cảm giác thế này!
Thật dễ chịu!
Cậu bé ước mình có thể mãi mãi cảm thấy như thế này.
Nhưng đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng cậu được ăn no.
Cậu sẽ không thể trèo cây lấy tổ chim nữa. Không thể nướng trứng chim cho em gái ăn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-40.html.]
“Hu hu hu!” Phó Giang Hà khóc nức nở không thở nổi, trong khi Phó Tiểu Sơn mở túi vải mà mụ đàn bà ác độc mang về. Bên trong có một túi kẹo gạo và một túi bột trắng. Cậu nhìn kỹ bao bì, thấy trên đó in ngôi sao năm cánh đỏ, giống hệt trên hộp sữa bột của Hổ Tử.
Là sữa bột!
Không phải thuốc chuột!
Mụ đàn bà ác độc này mua sữa bột! Mua cho em gái uống sao?
Sau khi khóc một lúc lâu, Phó Giang Hà mệt lả. Cậu lau nước mắt, hỏi: “Anh ơi, sao em vẫn chưa chết?”
...
Khi Khương Nguyệt đến nhà hàng xóm, Mã Ái Mai và con trai đang ăn cơm trong sân, người đàn ông không có nhà. Thấy cô đến, Mã Ái Mai ngạc nhiên bước ra đón.
“Cô về rồi à? Tiểu Quả đâu?”
“Ở nhà.” Khương Nguyệt mỉm cười đưa bát sủi cảo qua: “Hôm qua Tiểu Quả nửa đêm bị sốt, tôi phải đưa con bé lên huyện khám. Tiện thể mua ít thịt, trưa nay gói sủi cảo, gửi tặng Hắc Đản một ít. Ngày thường nhờ Hắc Đản chăm sóc Tiểu Sơn và Giang Hà nhiều, tôi cũng chẳng có gì để cảm ơn.”
Trước đây, Khương Nguyệt thường gặp người khác mà chẳng để ý, mắt lúc nào cũng cao hơn đầu, chẳng coi ai ra gì.
Từ khi Phó lão tam trở về, ánh mắt cô thay đổi hẳn, nụ cười trên môi dịu dàng hơn, trông rất dễ mến.
“Sao con bé lại bị sốt vậy, có phải do đêm qua bị dọa không?” Mã Ái Mai nói: “Sủi cảo này cô mang về cho Tiểu Quả ăn, nó đang ốm cần bồi bổ. Hắc Đản là anh trai, chăm sóc em là việc nên làm, không cần cảm ơn đâu.”
Thực tế, ngoài dịp Tết, ít nhà nào ăn được sủi cảo. Phó lão tam vừa về, nhà họ mới có một bữa ngon để cải thiện.
Mã Ái Mai nghĩ Khương Nguyệt có lẽ đang muốn lấy lòng hàng xóm, làm bộ làm tịch cho Phó lão tam xem. Giờ thịt và bột mì trắng đắt đỏ, có thể gói được vài cái sủi cảo, chắc gì ba đứa trẻ kia đã được ăn.