Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 399
Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:20:58
Lượt xem: 35
Trong phòng bệnh.
Phó Đình Xuyên vừa định đứng dậy, Khương Nguyệt ở bên giường đè anh lại: “Anh muốn gì, em lấy cho?”
Phó Đình Xuyên: “Không cần, anh tự làm được.”
Mắt anh chỉ là tầm nhìn bất thường thôi, chứ không phải không nhìn thấy gì.
Sau đầu anh còn có một cục u lớn do bị đầu xe đâm, Khương Nguyệt nhìn mà thấy đau thay anh: “Đi vệ sinh à, có cần em giúp không? Giúp anh cởi quần nhé?”
Mấy ngày nay cô đã quen trêu chọc anh, miệng nhanh hơn não nói thêm một câu, vừa dứt lời, tay đã bị nắm chặt.
Bàn tay to thô ráp của Phó Đình Xuyên nắm chặt lấy tay cô, vết chai sạn ở lòng bàn tay cọ vào ngón tay cô như d.a.o cắt, đau nhói.
Giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Chỉ cởi quần thôi sao?”
Khương Nguyệt giãy giụa, không giãy ra được, mặt đỏ bừng, cô đột nhiên nhớ ra, mấy ngày nay cô hầm cho Phó Đình Xuyên những món bổ, thỉnh thoảng còn trêu chọc anh, kết quả là anh chẳng sao cả.
Còn không biết anh nghĩ về cô thế nào nữa.
Cô vừa xấu hổ vừa đau, đau không chịu nổi: “Anh, anh làm em đau!”
Nghe cô kêu đau, Phó Đình Xuyên mới nới lỏng tay, xoa nhẹ lên tay cô để an ủi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khương Nguyệt đau đến mức “Xì.” một tiếng, nhảy ra xa mấy mét.
“Lưu manh.”
Phó Đình Xuyên không ngờ có ngày mình lại bị gọi là lưu manh.
Anh l.i.ế.m môi, nhìn Khương Nguyệt bằng ánh mắt sâu thẳm như muốn bốc hỏa, khiến Khương Nguyệt dựng hết cả tóc gáy.
Vào nhà vệ sinh, anh nghe thấy Khương Nguyệt ở bên ngoài phàn nàn với y tá: “Bị bệnh mà không chịu nằm yên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-399.html.]
Phó Đình Xuyên dùng nước lạnh tạt mạnh vào mặt, còn không phải là do cô trêu chọc anh sao?
Gần đây anh cũng cảm thấy mình ngày càng không kiềm chế được, nhìn thấy Khương Nguyệt là muốn nuốt chửng cô vào bụng, không nói đến Khương Nguyệt, đến anh cũng sợ.
Anh nghe thấy y tá đang nói chuyện với Khương Nguyệt ở bên ngoài, làm thủ tục nhập viện cần giấy tờ tùy thân của anh.
Khương Nguyệt: “Ra ngoài vội quá, không mang theo bên người, tôi về nhà lấy nhé, sáng mai nộp được không?”
Anh rửa tay xong đi ra: “Anh về cùng em, rồi anh tự đến là được, em đừng chạy đi chạy lại.”
Khương Nguyệt và y tá đồng thanh: “Không được.”
Y tá nói: “Phó đoàn trưởng, bác sĩ dặn anh không được rời khỏi phòng bệnh, sáng mai chuyên gia thành phố sẽ đến hội chẩn cho anh.”
Khương Nguyệt: “Chạy lung tung cái gì, lỡ bệnh tình chuyển biến nghiêm trọng thì sao.” Cô bá đạo nói: “Ở yên đó, em về nhà lấy xong sẽ quay lại ngay.”
Lần này Phó Đình Xuyên có thể phải ở viện mấy ngày, cô cũng phải về dặn dò chuyện cửa hàng.
Đạo diễn Vương mấy ngày nữa sẽ về Kinh thành, chi tiết về mặt nạ vẫn chưa bàn bạc xong, cô cũng phải về trao đổi.
Huyện đổi mới phân chia khu vực, xe buýt đi huyện cũng tăng thêm mấy chuyến.
Trước đây mỗi ngày chỉ có ba chuyến xe, lỡ mất phải đợi nửa ngày, bây giờ mỗi giờ có một chuyến, đi lại rất tiện.
Lá rụng đầy đường, gió lạnh thấu xương.
Khương Nguyệt mặc áo khoác của Phó Đình Xuyên ngồi co ro trên ghế chờ xe, lúc ra cửa, Phó Đình Xuyên nhất quyết bắt cô mặc vào, may mà mặc vào, không thì lạnh c.h.ế.t mất.
Chuyến xe trước vừa đi, cô còn phải đợi thêm một lúc nữa.
Từ phía bên kia đường đi tới hai người đàn ông, một già một trẻ.
Hai người ăn mặc không tệ, đặc biệt là ông lão, tóc bạc trắng nhưng không giấu được khí chất anh hùng, thời trẻ chắc hẳn là một nhân vật quyết đoán. Tiếc là ông lão đó đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt, đôi mắt sâu thẳm rất có thần, Khương Nguyệt có cảm giác mình đã gặp người này ở đâu rồi.