Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-03-21 21:20:35
Lượt xem: 24

Khương Nguyệt thấy xót xa, hôm sau nhờ người mua hai con chim bồ câu với giá cao, sáng thì hầm chim bồ câu với nấm hương, trưa thì xào thịt dê, tối thì nấu canh xương dê.

Ngày thứ ba thì hầm chân giò, xào trứng với giá đỗ.

Bốn đứa trẻ ăn thịt đến sướng, mặt đứa nào cũng tròn lên một vòng. Phó Giang Hà thậm chí còn hơi nhớ cảm giác đói bụng. Đã lâu rồi cậu bé không được nếm mùi đói.

Ban ngày Khương Nguyệt hầm canh đại bổ, ban đêm thì dùng đủ mọi cách quyến rũ, cố gắng khơi dậy hứng thú của Phó Đình Xuyên.

Đáng thương thay Phó Đình Xuyên được bồi bổ quá mức, chỉ thấy mấy ngày nay hơi thở của anh cũng nóng hổi, tràn đầy năng lượng, chỉ có thể đi huấn luyện các chiến sĩ, ban ngày vất vả đến kiệt sức, tối lại dễ dàng bị trêu chọc.

Sáng hôm đó, Khương Nguyệt thức dậy, chăn trượt khỏi bờ vai trần, để lộ đường cong rõ ràng.

Mũi Phó Đình Xuyên nóng lên, m.á.u chảy xuống từ lỗ mũi.

“Ôi, sao lại chảy m.á.u cam rồi!” Khương Nguyệt vội vàng muốn giúp anh lau, cô vừa đứng dậy, chăn trượt xuống, m.á.u cam của Phó Đình Xuyên chảy càng dữ dội hơn.

Anh đỏ mặt đến tận mang tai, đột nhiên đứng dậy, đi thẳng ra ngoài.

Vân Mộng Hạ Vũ

Khương Nguyệt không kịp trở tay bị đẩy lảo đảo, nghĩ đến vành tai đỏ bừng của Phó Đình Xuyên khi rời đi, nghĩ đến có thể là anh đã động lòng nhưng cơ thể không cho phép nên cơn tức xông lên, kích động đến mức chảy m.á.u cam?

Quá khó khăn.

Cuộc sống của cô quá khó khăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-389.html.]

Người khác xuyên sách, đối tượng như hổ như sói, cô xuyên sách, đối tượng có tâm mà không có sức.

Cô nhớ hôm nay Phó Đình Xuyên phẫu thuật, cũng dậy sớm, chuẩn bị cùng anh đến bệnh viện nhưng khi cô ra ngoài thì Phó Đình Xuyên đã đi rồi, Phó Linh oán trách: “Sáng sớm đã nhất quyết phải ra ngoài, chị ngăn cũng không ngăn được, làm gì có bệnh nhân nào phẫu thuật mà không nghỉ ngơi chứ!”

Khương Nguyệt rất đồng tình, với tính tình của Phó Đình Xuyên, tám phần là hôm nay vẫn còn nhiệm vụ thường lệ phải làm.

Cô lo lắng nói: “Gây mê phải nhịn ăn, anh ấy đã ăn gì chưa?”

“Chưa.” Phó Linh lắc đầu.

May mà ca phẫu thuật được sắp xếp vào buổi chiều, cô và Phó Linh làm bữa sáng, cho những đứa đi học thì đi học, những đứa không đi học thì ở nhà tự chơi. Sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, Khương Nguyệt đến điểm cung cấp mua một cái chậu rửa mặt mới và một cái khăn mặt mới, tìm ra một bộ quần áo rộng rãi bằng cotton, chuẩn bị cho Phó Đình Xuyên mặc sau khi phẫu thuật.

Phẫu thuật chỗ đó, phải mặc đồ thoải mái một chút, nếu không xước một cái thì đau lắm.

Phó Linh: “Không biết phẫu thuật xong có cho ăn không, phải đói mười mấy tiếng đồng hồ, chị luộc mấy quả trứng, lát nữa chúng ta mang theo, phẫu thuật xong ăn chút gì đó để bổ sung thể lực.”

Khương Nguyệt: “Ước chừng phải đến nửa đêm mới cho ăn, mang theo đi, đến lúc đó căng tin đóng cửa rồi, không mua được.”

Hai người đang bận rộn thì đột nhiên Lữ Tiểu Xuyên vội vã đạp xe xông vào sân.

Anh ta thở hổn hển, vội nói: “Chị dâu, chị Linh, Phó đoàn trưởng bị xe đ.â.m rồi, bây giờ đang ở bệnh viện, nhanh, tôi đưa hai người đến đó.”

“Cái gì?” Trong đầu Khương Nguyệt có một khoảnh khắc trống rỗng, ngẩn người một lúc mới phản ứng lại: “Sao lại bị xe đâm?”

Trên đường đi, Khương Nguyệt và Phó Linh mới nghe rõ, lúc nãy Lữ Tiểu Xuyên vội vàng nên không nói rõ, sáng nay Phó Đình Xuyên đi theo xe đến núi kéo vật tư, mấy ngày trước ở núi mưa lớn, cây cối trơ trụi, đến chỗ rẽ thì gặp phải đất đá sạt lở.

Loading...