Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 351

Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:05:22
Lượt xem: 37

Cô ấy vốn tưởng rằng phải thử nghiệm thêm nhiều lần nữa mới tìm ra được bí quyết.

“Tất nhiên rồi, không tin thì ngày mai chị cho dì Hồng nếm thử, em thấy chắc chắn được.” Khương Nguyệt nói: “Chúng ta có thể làm ít trước, bán thử trong sân, nếu bán được thì chúng ta sẽ ra chợ.”

Được Khương Nguyệt khẳng định, Phó Linh rất tự tin: “Được, ngày mai cho dì Hồng nếm thử trước, nếu được thì chị sẽ đi mua thêm, làm ít trước rồi bán thử ở đây.”

“Chúng ta định giá bao nhiêu một cân nhỉ?”

Khương Nguyệt suy nghĩ một chút, nhà không có cân, lần đầu làm thì không nên bán theo cân, một đồng có thể mua được một túi to cổ vịt, cộng thêm các loại gia vị như ớt, hạt tiêu và đại hồi, chi phí cho một nồi chưa đến hai đồng.

Một nồi lớn có thể ướp bốn năm chục cái, vốn một cái là bốn năm xu, bán hai hào một cái là được.

Lúc này, một cân thịt lợn hơn một đồng, một que kem một hào hai. Cổ vịt ướp gia vị làm xong, một cái hai hào, nằm trong phạm vi chấp nhận được, mua hai cái chặt nhỏ có thể làm một đĩa thức ăn, còn hơn ăn hai que kem.

Khương Nguyệt nói ra suy nghĩ của mình.

Phó Linh kinh ngạc: “Đắt thế! Bán được không?”

“Sao lại không, bên ngoài cũng bán như vậy mà.”

Nói thì nói vậy nhưng Phó Linh vẫn luôn cảm thấy mình làm không bằng người khác, cô ấy nghĩ rằng bán rẻ hơn một chút thì sẽ bán được.

Khương Nguyệt nói: “Chị không thể nghĩ như vậy, chúng ta làm không kém gì người khác, bao nhiêu thì phải bấy nhiêu, chị bán rẻ, người ta còn tưởng thịt của chị không ngon, tưởng chị cân thiếu, họ mua vì thấy rẻ nhưng sau này sẽ không nghĩ đến chị nữa. Chị bán đắt, ngược lại họ sẽ thấy đắt có lý do.”

“Chị phải nghĩ từ tận đáy lòng rằng, cổ vịt mình làm rất ngon, nó đáng giá như vậy, tiền kiếm được là do công sức của mình, không phải ăn chặn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-351.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

Khương Nguyệt phải cho cô ấy biết rằng, làm ăn phải giữ lợi nhuận, phải tự tin vào hàng hóa của mình, đây là điều cơ bản nhất, nếu không sẽ bị người ta bắt nạt, hôm nay giảm một xu, ngày mai giảm hai xu, sau này muốn giảm một hào thì không làm ăn được nữa.

“Chị nghĩ đến Bình An xem, chị phải kiếm tiền nuôi Bình An, mỗi xu chị nhường ra đều là của Bình An.”

Phó Linh nghe xong liền hiểu ra, cô ấy gật đầu: “Ừ, chị nhớ rồi.”

Hai hào một cái, bán mười cái là hơn một đồng.

Phó Linh lập tức tràn đầy động lực.

Có mục tiêu thì cuộc sống sẽ dễ chịu hơn.

Mệt mỏi cả ngày, cộng thêm trong lòng yên ổn, Khương Nguyệt ăn hết một bát cháo là bắt đầu buồn ngủ.

Nửa đêm, ngủ mơ màng, Khương Nguyệt trong mơ đang ôm một anh chàng đẹp trai đếm tám múi cơ bụng, đột nhiên thấy vai hơi lạnh, cô giãy dụa không biết có nên tỉnh dậy không. Lúc này giường khẽ rung chuyển, một luồng hơi ấm đến, chăn ấm áp đắp lên vai cô.

Cô chép miệng, hình ảnh anh chàng đẹp trai trong mơ dần rõ nét, đúng là Phó Đình Xuyên.

Trong bóng tối, bàn tay to thô ráp của người đàn ông vuốt ve khuôn mặt gầy gò của cô, đeo một sợi dây đỏ vào cổ cô.

Sáng sớm hôm sau, Khương Nguyệt thỏa mãn vươn vai, lật người, mở mắt ra liền thấy một lồng n.g.ự.c săn chắc màu mật ong.

Khương Nguyệt giật mình, bật dậy.

Cô đắp hai cái chăn, người đàn ông chỉ đắp một góc, cô vừa dậy, kéo chăn lên, lúc này không chỉ lồng n.g.ự.c mà cả bụng tám múi cũng lộ ra.

“Anh về lúc nào thế? Về từ khi nào?” Khương Nguyệt lắp bắp: “Anh, anh...” sao anh ngủ không mặc quần áo thế.

Loading...