Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 344
Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:05:08
Lượt xem: 39
Khương Nguyệt nhớ hàng xóm Mã Ái Mai từng nhắc với cô, mấy năm trước Phó Đình Xuyên đã cứu một cô gái tên Tiểu Nhu, hai người còn đính hôn, sau đó Tiểu Nhu và Phó Linh cùng đi chợ thì mất tích.
Khương Nguyệt bước nhanh hơn, định về hỏi Phó Linh.
Cô về đến nhà, Phó Linh đang rửa cổ vịt ở sân, thấy cô về thì phấn khích nói: “Em xem hôm nay chị gặp được thứ tốt gì này, hôm nay chị với dì Hồng đi nhà máy chế biến thịt, vừa khéo gặp người ta xử lý cổ vịt, chị liền lấy một ít về. Tối thử ướp vị cay tê xem sao.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ khi Khương Nguyệt làm món luộc một lần thì Phó Linh toàn tâm toàn ý vào món này, thường xuyên đi chợ hỏi mua gia vị, còn mua cả món luộc bên ngoài về để so sánh hương vị.
Khương Nguyệt không có tâm trạng lắm nhưng không dám biểu hiện quá rõ ràng, cười phụ họa vài câu, cùng Phó Linh xử lý cổ vịt, cô rửa tay, bê ghế ngồi xuống, kiên nhẫn nhổ những sợi lông còn sót lại trên cổ vịt.
Nói chuyện phiếm với Phó Linh vài câu, cô giả vờ vô tình hỏi: “Trước đây nghe chị Mã hàng xóm nhắc đến, Phó Đình Xuyên từng đính hôn với một cô gái tên Tiểu Nhu, chuyện này là thế nào?”
Phó Linh ngẩn ra: “Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?”
Khương Nguyệt: “Tự nhiên nhớ ra, hỏi chơi thôi.”
Phó Linh lo lắng: “Em đừng để trong lòng, lúc đó bên ngoài đồn thổi Tiểu Nhu và Đình Xuyên đính hôn, thực ra không phải. Cô ấy chỉ ở nhà chúng ta một thời gian thôi.”
“Sao cơ?” Khương Nguyệt lo lắng, còn phải giả vờ tò mò ghen tuông để hỏi cho kỹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-344.html.]
Phó Linh nói: “Năm đó tuyết rơi rất lớn, dày đến hơn một thước, dạo đó buổi tối thường xuyên nghe thấy tiếng ầm ầm, người già trong thôn nói là thần núi nổi giận, tuyết trên núi đổ xuống, đập nát cả đường đi.”
Khương Nguyệt kiên nhẫn lắng nghe.
Nghe cô ấy nói: “Đường trên núi bị vùi lấp mấy ngày, người trong núi không ra được, người ngoài cũng không vào được nhưng có một buổi chiều Đình Xuyên về, còn dẫn theo một cô gái, cô gái đó suýt bị vùi trong tuyết, may mà Đình Xuyên đi ngang qua, tránh được tuyết lở, phát hiện ra giày của cô ấy nên đã cứu cô ấy.”
“Cô gái đó có một vết bớt rất lớn trên mặt, mặt tròn, mắt và lông mày hơi xếch, mũi khá cao, cô ấy không thích nói chuyện nhưng lại thích hỏi chúng ta về chuyện bên ngoài. Cô ấy bị gãy chân, bác sĩ trong thôn nói phải dưỡng hai tháng mới đi lại được nhưng cô ấy không chịu ngồi yên, nằm mấy ngày là chống nạng đi khắp nơi, còn bắt chị dẫn cô ấy đi dạo chợ.”
Phó Linh nghĩ đến ký ức không mấy tốt đẹp, lúc đó cô ấy dẫn Tiểu Nhu đi chợ, sau đó Tiểu Nhu bị lạc, cô ấy trở về thì bị người dân trong thôn đồn thổi, nói cô ấy và Tiểu Nhu gặp phải cướp, Tiểu Nhu bị bắt đi, cô ấy bị cưỡng h.i.ế.p mới giữ được mạng.
Tiếng tăm của cô ấy trong thôn bị hủy hoại, mẹ cô ấy mới vội vàng gả cô ấy cho Trương Quang Lượng, một người đàn ông tái hôn ở huyện.
Sau đó Trương Quang Lượng nghe được lời đồn đại, cho rằng cô ấy không còn trong trắng, lần đầu tiên đánh cô ấy cũng vì chuyện này.
Nhưng thực ra hôm đó ở chợ không có chuyện gì xảy ra.
Phó Linh nói: “Tiểu Nhu tự bỏ đi, cô ấy nghĩ chúng ta không cho cô ấy đi lại là muốn nhốt cô ấy ở cái xó núi nghèo này, ép cô ấy phải lấy Đình Xuyên.”
“Thực ra lúc đó Đình Xuyên ở lại hai ngày rồi đi, cũng không nói khi nào về, căn bản không bàn đến chuyện cưới xin, chỉ là hàng xóm đồn đại, cô ấy tin thật, năn nỉ chị dẫn cô ấy đi chợ, nhân lúc đông người thì bỏ chạy, chị tìm cả buổi chiều ở chợ, không tìm thấy mới về.”