Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 337
Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:04:54
Lượt xem: 48
Khương Nguyệt không phải người được trọng sinh thì tốt, như vậy cô ta vẫn còn chiếm được thế chủ động.
Bây giờ cô ta bán quần bò, sang năm còn có thể bán quần ống loe, áo thủy thủ, chỉ cần đi trước người khác một bước, cô ta sẽ có thể kiếm tiền liên tục.
Cô ta nhớ kiếp trước vào dịp Tết, Phó Đình Xuyên bị kẻ phản bội bán đứng dẫn đến bị thương khi làm nhiệm vụ, đáng tiếc là lúc đó cô ta chỉ lo ở bên tên họ Cố kia, căn bản không để ý đến chuyện xảy ra với Phó Đình Xuyên, cũng không biết kẻ phản bội là ai.
Nhưng không sao.
Kiếp trước sau khi Phó Đình Xuyên bị mù, vì không được chăm sóc nên đã để lại di chứng, thị lực không thể phục hồi hoàn toàn, không thể thực hiện nhiệm vụ đặc biệt nữa, từ đó chuyển sang làm công tác văn phòng, không ngừng thăng tiến.
Như vậy thì tốt, cô ta cũng không thích Phó Đình Xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm.
Hơn nữa Phó Đình Xuyên bị mù mất một năm, cô ta không tin Khương Nguyệt có thể chịu đựng được.
“Tâm Nhu, anh trai tôi đến rồi, tuần này anh ấy định đi đến thành phố phía Nam, cô muốn anh ấy mang gì về thì nói chuyện với anh ấy đi.” Buổi trưa tan làm, đồng nghiệp của đoàn văn công đến tìm Giang Tâm Nhu.
Giang Tâm Nhu đã đi thành phố ba lần, sáu mươi chiếc quần bò lấy được đều đã bán hết. Tổng cộng cô ta đã kiếm được năm trăm đồng. Sau khi trả tiền cho bố nuôi, trên người cô ta không còn tiền nữa.
Tranh thủ trước khi phố thương mại xây xong, cô ta muốn sửa sang lại để mở cửa hàng quần áo, tiền sửa sang cộng với tiền nhập hàng cũng cần đến vài trăm đồng.
Anh trai của đồng nghiệp trông thật thà, lại là quân nhân xuất ngũ, có đồng nghiệp của cô ta bảo lãnh, Giang Tâm Nhu không sợ anh ấy bỏ trốn.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-337.html.]
Người kia nhận được tiền, vẻ mặt kinh ngạc: “Mua nhiều thế!”
Giang Tâm Nhu gật đầu.
Giá nhập hàng quần bò ở thành phố phía Nam thấp hơn nhiều, một hai đồng một chiếc, đến đây có thể bán mười lăm hai mươi. Giang Tâm Nhu ngoài việc lấy cắp năm trăm đồng trong sổ tiết kiệm của bố nuôi, cô ta còn vay đồng nghiệp năm trăm đồng, gom được một nghìn đồng, trừ tiền vận chuyển và tiền đi đường, cô ta định nhập ba trăm chiếc quần.
Sắp đến Tết rồi, không lo quần không bán được, bán hết đợt hàng này sẽ kiếm được không chỉ ba nghìn đồng. Có tiền để sửa sang và mở cửa hàng rồi.
“Đúng vậy, mua toàn quần, quần nữ, phải là loại thời trang nhất.” Tiền của phụ nữ là dễ kiếm nhất.
Trang phục biểu diễn và trang phục diễn kịch của Khương Nguyệt đều được đánh giá cao ở Nhà văn hóa và Đoàn văn công, sáng nay còn khiến cô được lộ mặt trước mặt lãnh đạo huyện.
Mặc dù chỉ là vài bộ quần áo nhưng Giang Tâm Nhu luôn có cảm giác như bị Khương Nguyệt giẫm đạp dưới chân.
Lúc đầu cô ta cũng muốn làm trang phục biểu diễn nhưng cô ta chỉ nhớ những kiểu dáng thịnh hành trong tương lai, bản thân lại không biết làm nên đành từ bỏ.
Bây giờ nghĩ lại, thực ra cô ta hoàn toàn có thể vẽ mẫu rồi tìm người khác gia công.
Mười năm tới là mười năm mà ngành giải trí và phim ảnh phát triển mạnh mẽ, xuất hiện nhiều ngôi sao Hồng Kông Đài Loan, trong nước cũng xuất hiện những bộ phim truyền hình nổi tiếng khắp cả nước.
Đôi cẩu nam nữ đó, một người đầu tư, một người đóng phim, nhanh chóng tích lũy được tiền, đến cuối những năm tám mươi bắt đầu chuyển sang đầu tư bất động sản, nhờ có nguồn vốn hùng hậu mà đứng vững trong ngành.