Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 333

Cập nhật lúc: 2025-03-21 06:04:46
Lượt xem: 39

Có người dội nước lạnh: “Các cô đừng nhìn lung tung nữa, thời trang gì chứ, nhìn cái bao phân đạm cô ta xách kìa, biết đâu là quần người ta bỏ đi không mặc vừa.”

“Đúng vậy, một đứa nhặt phế liệu, có gì mà mê mẩn.”

Khương Nguyệt định bước vào thì bị người ta chặn lại.

“Đứng lại, ở đâu đến đây, người ngoài không được vào.”

Khương Nguyệt nhướng mắt nhìn cô gái chặn mình, tết tóc đuôi sam, đeo kính, tô son đỏ, rãnh cười hơi sâu, trông khá khó gần.

Cô ta mặc chiếc quần bò thời trang, đúng kiểu Khương Nguyệt thấy ở cửa hàng bách hoá trong thành phố.

Khương Nguyệt vừa định mở miệng thì thấy cô Từ tình cờ đi ra từ bên trong: “Tiểu Phương, sao thế?”

Tiểu Phương dậm chân: “Cô Từ, cô xem cô gái này, không biết từ đâu đến, nhặt phế liệu, còn định vào hậu trường của chúng ta.”

Cô Từ ngẩng đầu nhìn, thấy là Khương Nguyệt, mừng rỡ ra mặt: “Ôi chao, Tiểu Khương, cô đến rồi, tôi lo c.h.ế.t đi được!” Bà ấy vừa nói xong, bên trong ùa ra một đám người.

“Đồng chí Tiểu Khương đến rồi, có phải quần áo của tôi đến rồi không!”

“Tránh ra, rõ ràng là quần áo của đơn vị chúng tôi!”

“Trang phục biểu diễn của chúng tôi, ôi chao, không uổng công tôi ngày nào cũng đến hỏi, đúng lúc quá.”

Tiểu Phương bị đẩy sang một bên, mọi người xô nhau chen lên, tranh nhau lấy bao phân đạm trên tay Khương Nguyệt.

“Cẩn thận, đừng làm rách quần áo.” Cô Từ sốt ruột nhắc nhở.

Vài cô gái trong hậu trường há hốc mồm, bỗng có người phản ứng lại, kinh ngạc thốt lên: “Hóa ra là cô ấy! Người cô Từ mời đến may trang phục biểu diễn cho nhà văn hóa! Ôi chao, các cô có biết không, cái váy mà Tôn Đình Đình mặc biểu diễn ở đoàn văn công lần trước, nghe nói là cô ấy may đấy!”

“Thảo nào cô Từ lại nhiệt tình thế!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-333.html.]

“Người phụ trách nhà máy thép và nhà máy lọc dầu đến đây chờ mấy ngày rồi, chỉ để đợi quần áo của cô ấy!”

“Thế thì cái quần cô ấy mặc...”

“Không biết cô ấy có bán không nhỉ, hay là chúng ta đi nói với cô Từ.”

“Cô Từ bận lắm, không quản chuyện này đâu, lát nữa đợi cô ấy ra ngoài rồi nói.”

Tiểu Phương tức giận xé nát danh sách vừa nãy.

Mọi người nghe thấy động tĩnh, vội vàng hỏi: “Tiểu Phương, sao thế?”

“Không phải các cô chờ mua quần của cô ta, chê quần của tôi giống đàn ông, không cần quần của tôi nữa sao?”

“Ôi chao, sao lại nói thế, sao lại không cần chứ.” Mọi người vội vàng an ủi Tiểu Phương: “Cần chứ, cần chứ, chúng tôi vẫn cần mà, Tiểu Phương đừng giận, cô giúp chúng tôi hỏi thử xem.”

Chiếc quần mà đồng chí Tiểu Khương mặc tuy đẹp thật nhưng khả năng cao là cô ấy mua ở đâu đó, có thể không muốn bán.

Chưa chắc chắn được gì, tất nhiên phải mua quần bò trước.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên này, cô Từ đỡ Khương Nguyệt suýt bị đụng ngã, kéo cô vào văn phòng: “Chân cô thế nào rồi, đã khỏi chưa? Vất vả cho cô rồi, cơ thể không khoẻ mà vẫn phải làm trang phục cho chúng tôi.”

Khương Nguyệt: “Nên làm mà, không vất vả gì. Chân tôi cũng đỡ nhiều rồi.”

Có thể kiếm tiền, vất vả hơn nữa cô cũng chịu được.

Mở bao đồ ra, cô Từ còn chưa kịp xem quần áo thì mấy người trong văn phòng đã xông vào giành giật.

May mà cô Từ đã chuẩn bị trước, bà ấy nói: “Chúng ta không phải đã nói rồi sao, năm bộ quần áo này đều là của nhà văn hóa, chỉ được mượn chứ không được lấy. Như chúng ta đã nói, những đơn vị nào đã viết đơn xin thì ra đây.”

Bà ấy gọi Khương Nguyệt: “Đồng chí Tiểu Khương, hôm nay là ngày 20 rồi, ngày 28 là buổi tổng duyệt cuối cùng, trước ngày 28 cô có thể may xong mấy bộ thì tính cho họ, những người còn lại thì từ chối.”

Loading...