Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 331
Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:18:18
Lượt xem: 44
Lòng gà gan gà kho buổi trưa lấy ra làm món nguội, cô dùng nước kho còn lại ngâm một ít rong biển, đậu phụ khô và đậu phụ già, nấu ra một đĩa đồ kho, rong biển giòn ngon, ăn một miếng thịt kèm một miếng rong biển, rất vừa miệng.
Đậu phụ già và đậu phụ khô ngấm đầy nước kho, mang theo vị mặn thơm của thịt và độ dai đặc trưng của các chế phẩm từ đậu, ngon không hề thua kém thịt.
Khi Khương Nguyệt nấu cơm, cách cửa sổ, cô thấy Phó Giang Hà ở bên ngoài cắn đầu bút cau mày suy nghĩ.
Cô thấy lo lắng, Phó Giang Hà này trông không giống người thích học lắm.
Nhưng không sao, có những đứa trẻ thông minh không thích làm bài tập nhưng vẫn có thể đạt điểm tuyệt đối, nếu đổi lại là cô khi học lớp một tiểu học mà phải viết bản kiểm điểm hai trăm chữ, cô cũng không muốn.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ăn cơm!”
Bữa tối được dọn lên, Phó Giang Hà quét sạch vẻ chán nản khi làm bài tập, đôi đũa múa vù vù. Hai người lớn bốn đứa trẻ, một trận gió cuốn mây tan, ăn sạch sẽ. Ngay cả Phó Linh cũng không còn giữ ý như lúc đầu ăn cơm nữa.
Đều tại cơm Khương Nguyệt nấu quá thơm, đồ ăn trong nhà lại quá ngon, ngày nào cũng thay đổi món ngon, cô ấy muốn giữ ý cũng không được, con sâu thèm ăn trong bụng không chịu.
Phó Linh nói: “Em làm như thế nào vậy? Cái bánh bao này vừa mềm vừa xốp, gói thịt vào ngấm đầy nước súp, ngon quá!”
Phó Giang Hà: “Ngon quá, cháu có thể ăn mười cái!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-331.html.]
Khương Nguyệt gõ vào đôi đũa của cậu bé: “Đứa bé ngốc, ăn được ba cái là giỏi lắm rồi, cẩn thận tối đầy bụng lại không ngủ được.”
“Chị muốn mua mấy cái cổ vịt về kho thử xem sao.” Phó Linh nói. “Chị cứ thấy cổ vịt có vẻ dai hơn cổ gà, thích hợp để kho hơn.”
Khương Nguyệt phấn khích: “Được chứ, mai ra chợ xem có bán không. Đầu vịt, cổ vịt, cánh vịt, chân vịt, chị cứ xem, có bán là mua hết.” Cô đã thèm mấy món này từ lâu rồi, chỉ sợ không mua được, bên này ít người nuôi vịt, chợ cũng không thấy bán nhiều.
Phó Linh thích nấu ăn, cứ để cô ấy làm, chỉ cần tìm được chỗ dựa tinh thần, cô ấy sẽ không còn tự ti nữa, dần dần sẽ tìm được thứ mình muốn.
Hai ngày tiếp theo, ban ngày Phó Linh giúp Khương Nguyệt may quần áo, lúc nghỉ ngơi thì lại chui vào bếp nghiên cứu cách nấu ăn.
Thứ tư tuần này, bộ quần áo Lân hoàn thành, mặt nạ cũng đã phơi khô, hôm trước cô đã sơn lớp sơn bóng cuối cùng để cố định màu cho mặt nạ, bây giờ mặt nạ này dưới ánh nắng mặt trời trông thật rực rỡ, cô nhìn rất thích.
Thùng sơn bóng này là cô tìm thấy trong tấm bạt che gỗ dưới mái hiên, có lẽ là của Phó Đình Xuyên dùng khi làm đồ nội thất. Ngoài ra còn tìm thấy một chiếc túi đen, cô không nhớ đã từng thấy ở đâu, nghĩ có thể là đồ của Phó Đình Xuyên nên đã cất đi.
Cô gấp năm bộ quần áo lại, tìm một chiếc bao tải đựng vào.
Chiếc bao tải này là cô dùng đựng bông còn thừa, là loại bao đựng phân bón màu vàng rất bình thường, trên đó còn in hai chữ “phân đạm”, cô xách nó vào nhà văn hóa, muốn đến văn phòng thì phải đi qua hậu trường biểu diễn, trên đường đi thu hút không ít ánh mắt kỳ lạ.
Hôm nay là thứ tư, lãnh đạo huyện sẽ đến nhà văn hóa thị sát, các cô gái đến chuẩn bị từ sáng sớm, lấy tinh thần mười hai phần để đón tiếp lãnh đạo.
“Nghe nói hôm nay còn có lãnh đạo đoàn văn công đến.”