Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-03-20 20:16:03
Lượt xem: 25

Dọa c.h.ế.t người!

Nó mới mười tuổi, làm sao từng thấy cảnh m.á.u me thế này.

“Nhà ông già này cháy rồi, mọi người mau đi dập lửa!” Tiếng ồn ào bên ngoài ngày càng gần.

Trương Hoa hít một hơi thật sâu, hung hăng lau đi những giọt nước mắt sợ hãi trên mặt.

Không biết vì tâm lý gì, có lẽ là không muốn thừa nhận bạn học của mình có một mặt m.á.u me như vậy, cũng có lẽ là sợ mình bị liên lụy.

Nó không biết tại sao, đột nhiên linh cảm mách bảo, miệng không tự chủ nói: “Tôi, tôi biết rồi, ông già này đột nhiên phát điên, tự c.h.é.m mình, em gái, em nói có phải không!”

Bình An ngẩn người, gật đầu thật mạnh: “Ừm.”

“Vậy chúng ta mau chạy thôi!”

Phó Tiểu Sơn kéo Bình An, Trương Hoa dẫn đường, ba đứa trẻ lao vào đám rơm rạ trên đồng, Trương Hoa nhân lúc hỗn loạn thổi một tiếng còi, báo cho đồng bọn.

Không lâu sau, từ phía đầu thôn và phía sau cũng truyền đến một tiếng còi.

Đám người Vương Vinh và Phó Giang Hà cũng đã trốn thoát.

...

“Á——!”

“Máu, máu—— Trưởng thôn, mau tìm trưởng thôn đến đây!”

“Ông ta đắc tội với ai mà bị c.h.é.m thành thế này!”

Trưởng thôn nhanh chóng chạy vào xem tình hình của ông già họ Cảnh: “Còn thở, mau, mau kéo xe đưa đến bệnh viện huyện!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-284.html.]

“Ai làm vậy?!”

Ông già họ Cảnh không tính là người tốt, có chút tật xấu, thích nhìn trộm các cô gái trẻ tắm, mọi người trong thôn đều không ưa nhưng dù sao cũng là bà con hàng xóm, nhiều nhất chỉ mắng ông ta vài câu, đổ phân bò trước cửa nhà ông ta, không đến mức gây ra cảnh m.á.u me lớn như vậy.

“Trương Quang Lượng!” Trưởng thôn nghiêm mặt nói: “Bắt Trương Quang Lượng lại, đưa anh ta đến đồn cảnh sát, nhất định không được để anh ta chạy thoát!”

Trương Quang Lượng không ngờ mình lại xui xẻo đến vậy, mặt anh ta bị đè xuống đất, đá sỏi cứa vào má đau rát, người đằng sau vẫn cố sức đè anh ta xuống đất.

“Các người làm gì! Làm gì, thả tôi ra! Có còn vương pháp không!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Có người đ.ấ.m cho anh ta một phát: “Mày là kẻ buôn người, g.i.ế.c người mà còn đòi vương pháp! Đi, theo chúng tao đến đồn cảnh sát!”

Trưởng thôn: “Kéo xe, đưa anh ta đến đồn cảnh sát huyện. Hai người đi theo trông chừng, đừng để anh ta chạy thoát!”

Trương Quang Lượng liều mạng giãy giụa, bốn năm chàng trai mới đè được anh ta lại.

Anh ta trốn trại về, vốn dĩ chuyện đánh nhau của anh ta không lớn, thành phố chưa chắc đã tốn công bắt anh ta nhưng anh ta tự chui đầu vào lưới thì khác.

Người dân thấy anh ta nghe nói đưa đến đồn cảnh sát thì phản ứng lớn như vậy, chắc chắn là trong lòng có quỷ, biết đâu là tên tội phạm quen tay, càng không thể để anh ta chạy thoát.

“Tôi vừa thấy hình như có một chiếc xe xích lô chở bảy tám đứa trẻ đến thôn, có phải đi cùng anh ta không.”

“Đúng rồi, tôi cũng thấy, vừa nãy còn có đứa la hét bắt cóc trẻ con.”

“Mấy đứa trẻ đó không phải là do Trương Quang Lượng bắt cóc chứ!”

“Tôi thấy chiếc xe xích lô đó vẫn còn ở đầu thôn, người đạp xe là một người đàn ông trung niên, có phải là đồng bọn của anh ta không.”

Trưởng thôn ra lệnh: “Cử mấy người đi tìm đám trẻ con đó, cùng đưa đến đồn cảnh sát huyện luôn.”

Một nhóm người kéo một chiếc xe lừa, Trương Quang Lượng bị trói c.h.ặ.t t.a.y chân ném lên xe, bốn năm gã trai tráng đi cùng, áp giải đến huyện. Còn có mấy người chạy đến đầu thôn, trên đường lớn đầu thôn không có ai.

“Chắc là chạy rồi, chúng ta đạp xe đuổi theo!”

Loading...