Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 279
Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:13:18
Lượt xem: 15
Để không đánh rắn động cỏ, bọn họ học theo Phó Tiểu Sơn, từ ruộng ngô từ từ tiến lại gần.
Chỉ thấy từ trong ngôi nhà đất cũ nát có một ông già râu ria xồm xoàm đi ra, tóc ông ta bạc trắng, trên người mặc chiếc áo vải rách nát.
Trước nhà đất, ông già họ Cảnh cười nham nhở, nhận lấy Bình An từ tay Trương Quang Lượng, mắt mở to, yêu thích không nỡ buông tay, nắm chặt cô bé.
“Thật xinh đẹp.”
Bình An bị nắm đau, mơ màng mở mắt.
“Bố?”
Trương Quang Lượng không nhìn cô bé, lạnh lùng nói: “Người tôi đã đưa cho ông rồi, tôi đi đây.”
“Đây là đâu, bố, bố đừng đi!” Bình An bắt đầu vùng vẫy nhưng sự vùng vẫy của cô bé chẳng khác nào muối bỏ biển.
Ông già họ Cảnh cười nham nhở, chế nhạo Trương Quang Lượng: “Con gái đã cho tôi rồi, không được đòi lại đâu nhé? Đến lúc đó tôi không trả đâu.”
Trương Quang Lượng do dự một chút, không để lời ông ta vào tai: “Ông đối xử với con bé tốt một chút.”
Ông già họ Cảnh cười nham nhở, đôi mắt đục ngầu nheo lại thành một đường: “Cuối cùng cũng có được một đứa con gái, tôi biết thương người lắm.”
Trương Quang Lượng nghiến chặt răng, đạp xe bỏ đi.
“Bố, bố đừng đi, bố!” Bình An cố sức vùng khỏi tay ông già họ Cảnh, chạy đến ôm chân Trương Quang Lượng: “Bố đừng bỏ con, con sợ, con muốn về nhà! Mẹ không tìm thấy con sẽ lo lắng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-279.html.]
Nghe cô bé gọi “Mẹ”, ánh mắt Trương Quang Lượng trở nên sắc bén, đá cô bé ngã lăn ra: “Cô ta mới không thèm quan tâm đến mày! Ngoan ngoãn ở đây cho tao! Đợi tao làm xong việc sẽ đến đón mày!”
“Anh ta sẽ không đến đâu, sau này ở với bố.” Ông già họ Cảnh một tay nắm chặt Bình An, bàn tay khô héo đầy vết chai sần sờ lên khuôn mặt trắng nõn của cô bé: “Người thành phố đúng là khác hẳn chúng ta, nuôi con gái thật xinh đẹp.”
Bàn tay thô ráp lướt qua khuôn mặt, giống như có nhiều con sâu nhiều chân bò trên da, để lại chất nhờn, Bình An ngứa ngáy khắp người, nổi hết cả da gà.
Ngực nghẹn lại, dạ dày cuộn trào, một cảm giác buồn nôn dâng lên.
“Ọe!”
Bình An vùng vẫy muốn chạy trốn nhưng càng vùng vẫy càng bị nắm chặt, cô bé nghiêng đầu, nôn ra một ngụm nước chua.
“Ngoan nào, về nhà với bố, bố đưa con đi xem nhà mới.”
Bàn tay khô héo của ông già họ Cảnh như kìm sắt, kéo Bình An về phía ngôi nhà cũ nát, cánh cửa rách nát đầy bụi bẩn treo trên tường như có thể đổ bất cứ lúc nào, bên trong ngôi nhà tối om, như thể có một con quái vật ăn thịt người ẩn núp.
Bình An cố hết sức ngồi xụp xuống đất, hét lên: “Ông buông tôi ra, tôi không vào đó! Tôi muốn về nhà, mẹ ơi cứu con——!”
Cô bé la hét quá lớn, ông già họ Cảnh vội vàng trấn an: “Suỵt! Suỵt! Đừng để người khác nghe thấy!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thấy trấn an không có tác dụng, ông ta liền đưa tay bịt miệng Bình An: “Đi vào nhà với bố, bố lấy đồ ngon cho con.”
“Ư ứ! Ư ứ ứ!” Bình An vùng vẫy kịch liệt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì bị kìm nén.
Trong ruộng ngô, mắt Phó Giang Hà đỏ ngầu, Vương Vinh đã định nhảy ra ngoài mấy lần nhưng đều bị cậu bé giữ lại.
Vương Vinh lớn hơn anh em Phó Giang Hà một tuổi, lớn lên ở thành phố, nghe nhiều chuyện, nó từng nghe bà mình mắng, mấy ông già độc thân nuôi con gái là để làm chuyện bẩn thỉu, tại sao lại bẩn thỉu thì nó không biết, nhưng nó biết đó là không tốt, là bắt nạt con gái.