Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:12:49
Lượt xem: 54

Vừa giòn vừa dai, có vị mặn và ngọt đặc trưng của cá. Không cho gia vị cũng rất ngon.

Khương Nguyệt múc ra một đĩa rắc thì là và bột ớt, để nhắm rượu, phần còn lại không cho gia vị, dùng làm đồ ăn kèm.

Lữ Tiểu Xuyên cầm một con, vừa cho vào miệng đã trợn tròn mắt: “Chị dâu, thơm quá.”

Mùi thơm của mỡ lợn, lớp vỏ giòn tan, còn có vị trứng, phần thịt bên trong dai dai, xương cá cũng được chiên đến giòn tan, nhai nuốt hết vào bụng. Ngon hơn nhiều so với cá đù chiên vàng ở tiệm.

Cá đù ở tiệm chiên bị đắng nhưng đĩa cá trạch này của Khương Nguyệt lại không hề có vị đắng.

Dì Hồng thấy con trai mình vừa về đã chạy vào nhà hàng xóm, không lâu sau mùi mỡ bắt đầu lan tỏa từ nhà hàng xóm, bà ấy đợi mãi không thấy Lữ Tiểu Xuyên về, vừa mắng thằng con trai tham ăn vừa đi đến.

“Tiểu Khương làm món gì thơm thế!”

“Dì nếm thử xem!”

Khương Nguyệt cầm một con cá đưa cho bà ấy, dì Hồng cắn một miếng: “Cá đù chiên vàng à? Không giống, ngon quá. Trông giống cá trạch thế, nhưng sao lại không có mùi tanh?”

Trước đây bà ấy đã từng mua cá trạch về hầm, định bồi bổ cho đàn ông trong nhà, kết quả không ai thích ăn, sau đó bà ấy cũng không mua nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không ngờ Khương Nguyệt lại làm ngon như vậy.

Khương Nguyệt không tiếc mỡ, lại chiên đi chiên lại hai lần, chiên đến khi vàng giòn, cá chiên xong vừa giòn vừa thơm.

Bốn đứa trẻ ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, chúng được chia một đĩa nhỏ để nếm thử, Phó Giang Hà không kịp để nguội, cầm một con cho vào miệng.

“Ư! Ngon quá, giòn quá, thơm quá!” Cậu bé nhai như muốn nuốt cả lưỡi, trong miệng còn ngậm nửa con còn lại, cầm cho Bình An và Tiểu Quả mỗi người một con, còn giục anh trai: “Anh mau nếm thử đi, ngon lắm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-264.html.]

Phó Tiểu Sơn cắn một miếng, trên mặt không có phản ứng gì lớn, chỉ có đôi mắt dài hẹp mở to hơn một chút.

Phó Giang Hà nhanh chóng giải quyết xong một con, bắt đầu ăn con thứ hai.

Phó Tiểu Sơn ăn rất chậm, mỗi miếng đều nhai kỹ nuốt chậm.

Hai đứa trẻ cũng từng bắt loại cá này, ở con mương nhỏ trong thôn, cậu bé và em trai bắt được một xô nhỏ, dùng đá xếp thành bếp, đốt lửa ở giữa, rồi ném cá vào lửa nướng.

Mùi thơm của món nướng đã thu hút thằng mập Đại Tráng đến, em trai bị đánh rách mặt, bụng bị nó đá hai cước, mới giành được miếng thịt.

Nhưng lại bị bà nội Phó bắt gặp, bà nội nói chúng bắt nạt người khác, cuối cùng đã lấy hết cá nướng của chúng cho Đại Tráng.

Chúng bới đống tro đen, tìm được một hai con sót lại. Bóc hết lớp tro đen bên ngoài ra, thịt bên trong vẫn còn sống.

Trước đây tìm được chút đồ ăn, chúng đều nhường cho em gái nhưng chúng không dám cho em gái ăn thịt sống.

Đó là món thịt ngon nhất mà cậu bé từng ăn.

Giống như ăn củi cháy vậy.

Rất lâu sau đó, cậu bé đều cho rằng thịt có vị củi cháy.

Kể từ khi người phụ nữ đó thay đổi, cuộc sống của chúng đã có sự thay đổi lớn, cậu bé và em trai không còn phải chịu đói, không cần đánh nhau cũng có thể ăn no. Cậu bé cuối cùng cũng biết thịt có vị gì, cá có vị gì.

Hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, không khí tràn ngập mùi vị hạnh phúc.

Cùng lúc đó, trước một tòa nhà chung cư ở huyện, bà nội Phó quấn một tấm bìa các tông, ngồi trên cầu thang ngủ gà ngủ gật.

Bà ta đến thăm Hổ Tử nhưng nhà Đinh Thúy Phân khóa cửa, gió lạnh trên cầu thang thổi khiến bà ta run rẩy.

Loading...