Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 230

Cập nhật lúc: 2025-03-20 13:11:33
Lượt xem: 30

Đây quả là chuyện đại hỉ.

Bà ta còn tưởng con rể đến đón bà ta đi ăn tiệc, kết quả là tên khốn Phó Lão Tam kia lại đánh con rể, còn cướp Phó Linh đi!

Thật là vô pháp vô thiên.

Nhắc đến Phó Lão Tam, bà ta lại nhớ đến hai viên trân châu vàng đó, lòng đau như cắt.

Nhưng trưởng thôn đã nói, chỉ cần sau này bà ta không đi tìm Phó Lão Tam, đợi hai năm nữa sẽ trả lại trân châu vàng cho bà ta.

Con trai út của bà ta vẫn còn ở trong trại giam, bà ta rơi vào cảnh gia đình ly tán như bây giờ, đều là do nhà Phó Lão Tam gây ra. Bà ta hận Phó Lão Tam đến ngứa răng, nhưng vì hai viên trân châu vàng đó, bà ta phải nhịn.

Hiện tại bà ta cũng không muốn đến nhưng một ngày không ăn gì, đói quá, con rể hứa chỉ cần đưa được Phó Linh về, sẽ đưa bà ta hai đồng tiền mừng.

Trên người bà ta bị trưởng thôn lục soát sạch sẽ, không còn một xu.

Hai đồng tiền đủ cho bà ta ăn mấy ngày.

Huống hồ, bà ta theo mẹ chồng đến đón con gái Phó Linh, không liên quan gì đến Phó Lão Tam.

Bà Phó gặm sạch bắp ngô, vứt lõi đi, dùng tay áo lau miệng: “Phó Linh ở phòng nào?”

Bà ta mặc áo đối khâm vải thô, ống tay áo bẩn thỉu, nhìn kỹ còn thấy cả cơm dính trên đó, bà Trương ghê tởm đến không muốn nhìn, bà ta vẫn luôn coi thường bà già quê mùa này, nghe nói con trai út của bà Phó vào tù, bà ta càng không muốn dây dưa.

Nhưng bây giờ cháu trai ở trong tay Phó Đình Xuyên, muốn lấy lại cháu trai, không thể không tìm bà Phó.

Trương Quang Lượng dẫn hai bà lão đến quầy y tá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-230.html.]

“Phó Linh?” Y tá lạnh lùng đánh giá họ từ trên xuống dưới, thấy một người đàn ông cao lớn râu ria xồm xoàm, ánh mắt u ám, đầy tơ máu, nhìn không giống người tốt.

Đằng sau anh ta còn có hai bà lão, một cao một thấp.

Một người ăn mặc chỉnh tề, một người luộm thuộm.

Trương Quang Lượng bị ánh mắt soi mói của cô ấy làm cho nổi giận, từ hôm qua làm trò ở bệnh viện, anh ta đã có phản ứng căng thẳng với bệnh viện, bị người khác nhìn nhiều một chút, liền cảm thấy đối phương đang bàn tán về mình.

Anh ta đang định nổi giận thì nghe y tá thản nhiên nói: “Cô ấy đã xuất viện rồi.”

“Không thể nào.” Trương Quang Lượng nhìn thấy tờ bệnh án trên tay cô ấy, tức giận giật lấy xem, tìm thấy tên Phó Linh: “Giường 17.”

“Này! Anh không được xông vào.” Y tá ngăn anh ta lại, hét lớn: “Bảo vệ, mau đến đây, đuổi người này ra ngoài!”

Những người nhà xung quanh nghe thấy tiếng động liền chạy đến, biết anh ta chính là gã đàn ông vũ phu kia, họ đồng loạt đứng chắn ngang hành lang: “Anh định làm gì thế, bên trong toàn là sản phụ, một gã đàn ông to xác như anh xông vào như thế có ra gì không!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Bà Trương vội vàng nói: “Chúng tôi đến tìm con dâu tôi, con dâu tôi đang mang thai, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai chịu trách nhiệm, tránh ra hết đi!”

“Người nhà của cô gái bị bạo hành ở giường số 17?”

“Lúc con trai bà đánh con dâu, sao bà không lo lắng cho sự an toàn của đứa trẻ, giờ lại giả vờ quan tâm?”

“Mẹ nào thì con nấy, bà già này cũng chẳng ra gì!”

Trương Quang Lượng sĩ diện, lúc này bị một đám người vây quanh chỉ trỏ, tức giận đến nổi gân xanh trên trán giật giật, m.á.u dồn lên não, đẩy người phụ nữ đang nói ra ngoài.

“Đánh người rồi!”

“Sao anh lại đánh mẹ tôi?”

Loading...