Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 223
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:03:02
Lượt xem: 40
“Bình An có bị thương không?” Khương Nguyệt không yên tâm, Phó Linh bị đánh thành như vậy, Bình An sao có thể không bị thương, tên Trương Quang Lượng kia không phải thứ tốt lành gì, căn bản không coi cô bé là con gái.
“Trán bị trầy xước, đã bôi thuốc rồi. Tinh thần của cô bé vẫn ổn.” Anh khoác chiếc áo khoác dày mang từ nhà đến cho Khương Nguyệt, còn có một túi thuốc bỏng.
“Đúng rồi, Lữ Tiểu Xuyên bảo tôi chuyển lời với cô, chuyện ngôi nhà bên kia cô không cần lo, buổi chiều cậu ấy dẫn người của bãi phế liệu đến xem, thùng dầu và thép đều có thể tái chế, ngày mai bên kia sẽ cử người đến kéo đi.”
Khương Nguyệt biết chuyện ngôi nhà không giấu được Phó Đình Xuyên, nhưng bây giờ tiền sinh hoạt đã bù đủ, cô cũng yên tâm hơn nhiều, giải thích: “Lúc sáng tôi và Tiểu Xuyên đi mua căn nhà cháy đêm qua, tôi có việc cần dùng căn nhà đó.”
“Ừm.” Phó Đình Xuyên không hỏi nhiều: “Còn thiếu bao nhiêu tiền?”
Anh nghe Lữ Tiểu Xuyên nói, Khương Nguyệt chỉ trả một phần tiền nhà, chưa trả đủ.
Khương Nguyệt tự đi mua nhà, anh không hỏi nhiều, hẳn là cô có lý do của mình, Khương Nguyệt bây giờ có chính kiến nhưng chưa từng làm chuyện gì vô lý, anh khá yên tâm.
Anh đã hỏi Lữ Tiểu Xuyên, hai căn nhà chỉ hơn hai trăm đồng, rất rẻ. Nhưng nhà quá cũ, muốn ở được thì phải sửa chữa một khoản, xây nhà lại phải một khoản, tính ra chưa chắc đã rẻ hơn mua một căn mới.
Nhưng Khương Nguyệt đã mua, hẳn là cô có tính toán của mình.
Anh chỉ hơi tức giận, tay chân Khương Nguyệt bị bỏng, đi lại vốn đã bất tiện, còn chạy lung tung khắp nơi.
Anh ở chiến trường đã thấy nhiều người bị bỏng nhiễm trùng, nếu không xử lý kịp thời, nhẹ thì mưng mủ, nặng thì suy đa tạng đều có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-223.html.]
Hơn nữa Khương Nguyệt lại sợ đau như vậy, đụng một cái là rơi nước mắt, đi theo Lữ Tiểu Xuyên xa như vậy, trên đường không tránh khỏi va chạm.
Thấy Phó Đình Xuyên đen mặt, Khương Nguyệt tưởng anh tức giận vì cô mua nhà mà không bàn bạc với anh, cười nói: “Tiền đủ rồi, với lại số tiền này không thể để anh trả. Anh đừng lo nữa, nếu anh rảnh, tranh thủ làm đồ nội thất đi, nhà mình bây giờ trống trơn, người lớn có thể tạm bợ, trẻ con thì không được.”
“Đợi chị hai khỏe rồi đón về ở luôn, nhà đông người như vậy, cần mấy bộ bàn ghế tủ tử tế.”
Phó Đình Xuyên “Ừ.” một tiếng, cầm bản vẽ Nguyên Dã vừa xem: “Đây là cô vẽ à?”
“Đúng vậy.” Khương Nguyệt hào hứng nói: “Nhà mình có thể làm một bộ không?”
Nhìn ánh mắt lấp lánh của cô, lòng Phó Đình Xuyên mềm nhũn, sắc mặt dịu lại: “Có thể làm nhưng tủ đẹp như vậy, cần phải dùng gỗ tốt, gỗ thông nhà mình không được, tôi đi tìm xưởng đồ gỗ gia công.”
Khương Nguyệt hiểu ý, cô cũng nghĩ vậy, gỗ thông làm bàn ghế dùng tạm thì được, còn làm một bộ tủ quần áo kết hợp để dùng nhiều năm thì cần gỗ chất lượng tốt hơn.
“Nếu có gỗ hương thì tốt, tự nó có mùi thơm, còn có thể diệt côn trùng.” Ở kiếp trước cô từng mua một bộ tủ gỗ hương, vào nhà là ngửi thấy mùi gỗ hương, tươi mát thanh nhã, rất dễ chịu, còn có thể giúp ngủ ngon.
Phó Đình Xuyên gấp bản vẽ lại, không khách sáo nhét vào túi: “Tôi đi hỏi thử.”
Nguyên Dã vội vàng: “Này, đây là chị dâu vẽ cho tôi, anh bảo chị dâu vẽ cho anh một cái khác đi.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Đình Xuyên nhìn băng gạc trên lòng bàn tay Khương Nguyệt, cầm bút sẽ chạm vào vết thương. Anh bình tĩnh nói: “Tôi dùng trước, dùng xong sẽ đưa cho cậu.”