Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:01:40
Lượt xem: 42

Đến khi họ về đến nhà, dì Hồng đang dẫn Tiểu Quả ngồi ở sân bên cạnh nhặt rau, Tiểu Quả xách một cái giỏ nhỏ, ngồi xổm bên chân dì Hồng, học theo bà ấy tuốt bỏ lớp lá úa bên ngoài của cây hẹ, xếp những cây hẹ đã nhặt sạch vào giỏ một cách ngay ngắn.

Phó Đình Xuyên không có nhà.

Khương Nguyệt phải nấu cơm, không thể trông con, chỉ có thể làm phiền dì Hồng trông thêm một lúc nữa.

“Dì ơi, trưa chú có về không, dì gọi chú ấy lát nữa cùng đến nhà ăn cơm, cháu làm món lẩu.”

“Không cần đâu, dì đang nấu cơm trên bếp.” Vừa dứt lời, Khương Nguyệt đã ngăn bà ấy lại: “Không sao đâu, mang đến ăn cùng, Tiểu Xuyên sáng nay chạy nhiều nơi với cháu, giúp cháu rất nhiều, trưa nay thưởng cho cậu ấy một bữa ngon.”

Nói xong, không đợi dì Hồng từ chối, cô đã gọi Lữ Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, đến giúp tôi g.i.ế.c gà.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đến ngay!” Lữ Tiểu Xuyên bị dì Hồng đá một cái, cười đùa đi thẳng vào sân nhà Khương Nguyệt: “Yên tâm đi chị dâu, g.i.ế.c gà, nhổ lông chính là sở trường của tôi. Có cần giữ lại tiết không?”

Khương Nguyệt không tìm thấy thùng, cũng thêm thùng vào danh sách đồ dùng cần mua.

“Cần cả tiết gà và lòng gà, đợi đông lại, tối nay làm món lòng gà xào cay.”

Lữ Tiểu Xuyên nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ anh ta càng thêm ngưỡng mộ Phó Đình Xuyên, cưới được một người vợ biết nấu ăn như vậy thật tốt: “Được.”

Tay Khương Nguyệt không tiện, cô chỉ huy Lữ Tiểu Xuyên thái một đĩa thịt ba chỉ không quá mỏng cũng không quá dày, xào ra mỡ, cho hành gừng vào phi thơm, sau đó đổ một ít ớt khô vào xào cho ra mùi, rồi cho gà đã chặt và rửa sạch vào, thêm nước, đậy nắp nồi om.

Lữ Tiểu Xuyên vụng về, dì Hồng ở ngoài nhìn mà sốt ruột, đuổi anh ta ra ngoài, để anh ta trông ba đứa trẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-212.html.]

Nhân lúc om, Khương Nguyệt giúp dì Hồng nhào một chậu lớn bột ngô, vừa nhào bột vừa dán bánh trên thành nồi.

Trưa ăn cơm đông người, dán một nồi mới được mười mấy cái, bánh to bằng bàn tay căn bản không đủ chia, đợi thịt trong nồi om mềm nhừ, hai người đã dán một chậu lớn bánh để bên bếp giữ ấm.

Cho thêm miến, đậu cô ve khô, củ cải khô, còn có nấm hương khô và nấm trà đen đã ngâm trước, còn có một miếng đậu phụ già và một nắm nấm mà dì Hồng đưa sang.

Khi Khương Nguyệt mở nắp nồi, mùi thơm bay ra khắp sân, mùi thịt nồng nàn và mùi rau khô thanh mát kết hợp hoàn hảo với nhau, thêm vào đó là vị ngọt của bột ngô, khiến người ta không nhịn được mà thèm ăn. Mọi người trong sân, lớn nhỏ đều không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

“Chúng tôi về đúng lúc thật, thơm quá! Mùi gà hầm nấm, tôi thích!” Nguyên Dã vừa đẩy cửa vào đã la lên, như thể mấy ngày không được ăn cơm: “Chị dâu, trưa nay tôi phải ăn hai bát to!”

“Được thôi!”

Khương Nguyệt cười khuấy đều thức ăn trong nồi, để thức ăn và miến ngấm đẫm nước dùng.

“Tiểu Xuyên, giúp tôi bê bếp lò vào phòng khách, chúng ta quây quần bên bếp lò ăn.”

Món ăn nhiều, múc ra sẽ nguội, vừa hầm vừa ăn sẽ ngon hơn, lại còn ấm áp.

Nhưng phải cẩn thận một tí, không để bị ngộ độc khí, cô bảo Nguyên Dã đi mở hết tất cả các cửa sổ trong phòng, cửa trước cửa sau cũng mở toang.

Không biết từ lúc nào, bên ngoài lại bắt đầu lác đác những hạt mưa. Phó Đình Xuyên đội mưa từ bên ngoài về, mang theo một luồng khí lạnh vào nhà.

Khương Nguyệt vô thức sờ cánh tay anh, may mà chỉ hơi ẩm, không quá ướt nhưng cái lạnh của mùa thu phương Bắc như kim thép chui vào kẽ xương.

Loading...