Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 208
Cập nhật lúc: 2025-03-20 06:01:32
Lượt xem: 32
Khương Nguyệt nói: “Thời gian không kịp, tôi chỉ có thể làm một bộ nhưng tôi có thể dạy cô cách làm, nếu cô có thời gian có thể dẫn các em cùng làm.”
Cô Từ cũng khuyên cô ấy: “Cô giữ tiền mua nguyên vật liệu đi, tôi sẽ cố gắng xin thêm một số phúc lợi cho đồng chí Tiểu Khương, tiền công của cô ấy sẽ được trả đủ.” Nói rồi, cô Từ đưa phong bì trong tay cho Khương Nguyệt: “Hôm nay đặt may năm bộ quần áo, tổng cộng là sáu trăm ba, trong này là hai trăm tiền đặt cọc, cô đếm xem, ngày 10 tháng 9 giao hàng, thế nào?”
“Được, ngày mười đảm bảo giao cho cô năm bộ quần áo.”
Khương Nguyệt nhận lấy phong bì, một xấp dày cộm, bên trong có hai mươi tờ tiền đoàn kết mới tinh.
Nhận được tiền, lòng cô mới tạm thời yên ổn.
Tiền mua nhà sáng nay đã lấy lại được.
Nhưng số tiền này không dễ tiêu. Những thứ như hạt ngọc trai, sơn phát quang làm quần áo đều phải mua mới, còn không rẻ. Ngôi nhà vẫn đang chờ sửa chữa.
Mười ngày may gấp năm bộ quần áo này, cô nhất định phải có một chiếc máy may, riêng một chiếc máy may đã mất hai trăm đồng.
“Cô Vạn, nếu không có việc gì thì cô theo tôi về nhà làm quen với Tiểu Sơn, ngày mai chúng ta bắt đầu học?” Khương Nguyệt hỏi.
Cô Vạn mừng rỡ, rồi lại có chút khó xử: “Cô cho tôi địa chỉ, chiều tôi sẽ đến, trưa tôi phải về nấu cơm cho các em.”
Lớp của cô Vạn là lớp khiếm thính, toàn là những đứa trẻ mồ côi không có bố mẹ ở cô nhi viện, cô ấy vừa phải dạy học vừa phải lo ăn ở cho các em.
Khương Nguyệt nhìn đồng hồ, cô cũng phải về nấu cơm rồi, Phó Tiểu Sơn và Phó Giang Hà sắp tan học, còn Tiểu Quả theo Phó Đình Xuyên cả buổi sáng không biết thế nào rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-208.html.]
Cô đếm ra một trăm hai mươi đồng từ tiền đặt cọc, đây là tiền sinh hoạt trong nhà, cô không thể lấy nữa. Hôm nay mua nhà quá mạo hiểm, nếu không có tiền đặt cọc của cô Từ thì cuộc sống hiện tại sẽ không thể tiếp tục.
Tám mươi đồng còn lại cô mới cất đi, chuẩn bị mua vật liệu sửa nhà, không đủ thì nghĩ cách khác.
Khương Nguyệt và cô Vạn cùng ra khỏi nhà văn hóa, Lữ Tiểu Xuyên đang đợi ở ngoài.
Thấy Lữ Tiểu Xuyên đến, cô Vạn hơi căng thẳng, gật đầu với Khương Nguyệt rồi vội vàng chạy đi.
“Chị dâu, không tìm được xe tải nhưng tôi đã đến bãi phế liệu.” Lữ Tiểu Xuyên phấn khởi nói: “Bên kia đồng ý chiều nay đi xem tình hình thực tế, nếu thùng dầu thực sự nhiều, vẫn dùng được thì họ sẽ tự lái xe đến kéo.”
“Thế thì tốt quá.” Khương Nguyệt mừng rỡ: “Tiết kiệm được kha khá việc đấy, đi, theo chị dâu đi mua đồ ăn, trưa nay chúng ta làm đồ ngon, thưởng cho cậu!”
Lữ Tiểu Xuyên nhớ đến bát mì dầu ớt mà Khương Nguyệt làm lúc trưa hôm kia, lời từ chối đến bên miệng lại nuốt ngược vào.
Khương Nguyệt: “Vừa nãy trên đường đến đây, tôi thấy có người bán gà, chúng ta mua một con, trưa nay làm gà om nồi đất.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Đậu cô ve và hoa vàng khô Nguyên Dã tặng vẫn chưa được nếm thử, cô đã thèm rồi.
“Gọi cả dì Hồng đến ăn cùng.” Khương Nguyệt nói: “Thái vài lát thịt ba chỉ phi thơm, cho thêm chút miến, miến ngấm nước thịt rất đậm đà, dán bánh ngô vào thành nồi, bánh ngô ngọt chấm nước thịt cũng ngon.”
“Chị dâu đừng nói nữa, tôi sắp nhịn không được rồi.” Nước miếng Lữ Tiểu Xuyên bắt đầu tiết ra, đạp xe như chong chóng, chỉ hận không thể lập tức ăn.
Lớp một có tổng cộng hai lớp, xếp theo điểm thi đầu vào, mỗi lớp hơn ba mươi học sinh.