Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-03-19 21:24:30
Lượt xem: 21

Bà Trương nghiến răng nghiến lợi: “Về nhà mẹ đẻ thì cũng thôi đi, ở nhà em trai còn ra thể thống gì!”

“Đúng vậy, hôm nay tôi thấy mặt cô ta béo lên một vòng, không biết ăn ngon uống sướng thế nào.” Dương Quyên thêm dầu vào lửa: “Bỏ mặc chồng con và mẹ già ở nhà chịu cảnh cơm nguội canh lạnh, bản thân thì ở nhà người khác hưởng thụ cuộc sống sung sướng, ra thể thống gì!”

Thấy sắc mặt bà Trương tái xanh, cô ta lại thêm một gáo nước lạnh.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Tối nay ở phía nam thành phố xảy ra hỏa hoạn, nghe nói là do vợ của Phó lão tam ngoại tình gây ra.” Cô ta hạ giọng: “Mẹ nói xem, cô ta ngày nào cũng lêu lổng với loại người như vậy, có thể học được thứ gì tốt, phỏng chừng đã ở bên ngoài đội cho Quang Lượng cái mũ xanh!”

“Cô ta dám!”

Rầm một tiếng!

Trương Quang Lượng đạp cửa xông vào, mũi thở phì phò, mặt đỏ bừng, nắm tay siết chặt kêu răng rắc.

“Chị thấy cô ta ở đâu! Phó lão tam ở đâu! Tôi đánh c.h.ế.t con đàn bà không biết xấu hổ đó!”

Dương Quyên giật mình, trong lòng thầm vui mừng.

Trương Quang Lượng tức giận càng tốt, anh ta tức giận thì ngày tháng tốt đẹp của Phó Linh sẽ chấm dứt.

Dương Quyên nói: “Cậu đừng nóng vội, tôi đi hỏi thăm xem nhà Phó lão tam ở đâu trước đã.”

Ra khỏi nhà họ Trương, Dương Quyên trực tiếp đi tìm phụ huynh học sinh có quan hệ tốt với cô ta, người kia có họ hàng ở khu gia thuộc của quân đội, hỏi thăm nơi ở của Phó Đình Xuyên sẽ tiện hơn.

Chỉ cần hỏi rõ nơi ở, ngày mai bảo hai chị em này dẫn Trương Quang Lượng vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-181.html.]

Ghi xong biên bản, Phó Đình Xuyên dìu Khương Nguyệt ra khỏi phòng làm việc.

Vương Tiền ở phòng thẩm vấn bên cạnh.

Trên ghế dài hành lang có một người ngồi, dáng người khom khom, bên cạnh để một cây gậy, chân còn đeo xiềng sắt, trông giống Vương Lệ Bình.

Mấy ngày không gặp, cô ta tiều tụy đến mức khó có thể nhận ra. Thấy Khương Nguyệt, đôi mắt vô hồn của cô ta đột nhiên mở to, cầm lấy cây gậy hung dữ lao tới.

“Con tiện nhân! Là mày hại con trai tao, tao đánh c.h.ế.t mày!”

Khương Nguyệt cau mày, cả người cô mềm nhũn không thể né tránh, thời khắc quan trọng Phó Đình Xuyên đứng chắn trước mặt, ngăn cản Vương Lệ Bình.

Phó Đình Xuyên: “Khương Nguyệt liều c.h.ế.t cứu Đại Tráng, cô không biết ơn, còn muốn đánh người sao? Xin lỗi Khương Nguyệt đi!”

“Đồ khốn nạn!” Vương Lệ Bình tức giận nói: “Vương Tiền đã thừa nhận rồi, chính là do cô ta sai khiến, cô ta muốn bán hai đứa con mày, Vương Tiền không có mắt bắt nhầm con trai tao, nếu không phải tại cô ta, con trai tao sao có thể bị bắt!”

“Đồ vô lương tâm, hại mẹ con tao suýt nữa không bao giờ gặp lại nhau, tao liều mạng với mày!”

Cô ta hung dữ đ.â.m tới, Phó Đình Xuyên như một bức tường vững chắc chắn trước mặt Khương Nguyệt, Vương Lệ Bình đeo xiềng chân hành động vốn đã bất tiện, dốc hết sức cũng không thể lay chuyển được chút nào.

Cửa phòng thẩm vấn mở ra, một đồng chí cảnh sát trung niên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, ông ấy nhướng mày, lạnh lùng quát Vương Lệ Bình: “Thành thật chút đi, còn muốn gặp con trai không!”

Phó Đình Xuyên gật đầu với đối phương, chào hỏi: “Cục trưởng Tôn.”

Khương Nguyệt nhận ra, ông ấy là bố của Tôn Đình Đình, cô cũng cười chào hỏi.

Thấy là Khương Nguyệt, cục trưởng Tôn có chút kinh ngạc, mấy ngày trước con gái đến quân khu biểu diễn, sau khi vợ về nhà nói đồng chí Tiểu Khương là vợ của Phó Đình Xuyên, ông ấy còn không tin.

Loading...