Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 164

Cập nhật lúc: 2025-03-19 21:23:55
Lượt xem: 23

Ông ta không tin người thân của tấm gương tiêu biểu, chẳng lẽ lại tin một đứa trẻ lang thang?

Khương Nguyệt nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt từ trên xuống dưới.

“Tôi khinh, Phó Đình Xuyên không có loại người thân thích vênh váo tự đắc, đổi trắng thay đen như vậy, cô ta là chị gái của Phó Đình Xuyên sao? Tôi còn là vợ của anh ấy đây!”

Chủ nhiệm Vương đỏ mặt tía tai: “Cô gái nhỏ này thật không biết xấu hổ! Anh hùng chiến đấu là người mà cô có thể bịa đặt sao?”

“Đúng vậy, thật không biết xấu hổ!” Những người xung quanh cũng chỉ trích theo.

“Đứa trẻ này mắt lá răm, còn tô son trét phấn, ra dáng gì chứ, lớn lên chắc chắn cũng là lưu manh đầu gấu!”

“Con cái thế nào thì chắc chắn bố mẹ cũng thế đó, nhìn cái kiểu đứa trẻ này nhổ nước bọt vào người khác kìa, không chừng là học theo người lớn.”

Người qua đường anh một câu, tôi một câu, trực tiếp kết tội Phó Tiểu Sơn.

Khương Nguyệt cảm thấy lạnh lòng, cô không thể tưởng tượng được, lúc nãy khi cô không có ở đó, Tiểu Sơn bị chỉ trích như vậy sẽ bất lực đến mức nào.

Cô tức đến nổi gân xanh trên trán giật giật, một tay ôm Tiểu Quả, một tay ôm Phó Tiểu Sơn: “Tiểu Sơn, vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, con kể cho dì nghe. Đừng sợ, dì sẽ làm chủ cho con.”

Phó Tiểu Sơn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, thấy được sự nghiêm túc trong mắt cô.

Cậu bé đã quen với việc bị hiểu lầm và oan ức, đánh trả là được, đánh không lại thì chạy. Chỉ cần bảo vệ được em trai em gái, bảo vệ bản thân không bị thương quá nặng, chỉ cần có thể sống sót.

Nhưng người phụ nữ này lại nói, sẽ làm chủ cho cậu bé.

Bố không ở đây, cô không cần phải diễn kịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-164.html.]

Ngoài em trai em gái, Phó Tiểu Sơn không tin bất kỳ ai.

Nhưng dưới ánh mắt kiên định của người phụ nữ đó, không hiểu sao cậu bé lại mở miệng.

Mọi người chỉ thấy cậu bé há miệng nhưng không phát ra âm thanh. Cậu bé nói một câu, Khương Nguyệt sẽ thuật lại một câu.

“Tôi và em trai đang ở tiệm ảnh chờ chụp ảnh, bố bảo về nhà lấy tiền. Đến lượt chúng tôi chụp ảnh, người phụ nữ này dẫn một đứa trẻ vào.”

Theo từng cử động mấp máy môi của cậu bé, sắc mặt Khương Nguyệt càng trở nên lạnh lùng: “Con trai cô ta muốn chụp ảnh quân phục, chiếm ghế không cho chúng tôi chụp trước, còn cởi quần áo em trai, đụng vào em trai, tôi mới đẩy nó ngã khỏi ghế.”

Dương Quyên tức giận: “Cô nói bậy! Sao nó không tự nói, để cô nói bừa!”

Khương Nguyệt: “Con trai tôi bị thương ở cổ họng, không phát ra được âm thanh. Dọc đường cô mắng con trai tôi bao nhiêu câu, chẳng phải là bắt nạt nó không cãi lại được sao!”

Dương Quyên tức điên lên: “Cô bịa đặt!”

Bà chủ tiệm ảnh thở hồng hộc chen vào, phẫn nộ nói: “Rõ ràng là cô bắt nạt đứa trẻ nhà người ta không nói được, lại không có người lớn bên cạnh, tự cô chen ngang, muốn cướp quần áo của người ta, bây giờ còn dám vu oan giá họa!”

Có bà chủ tiệm ảnh làm chứng, Dương Quyên muốn chối cãi cũng không được.

Vân Mộng Hạ Vũ

Mọi người lúc này mới hiểu ra thì ra đứa trẻ này là một đứa câm.

Nếu sự thật như đứa trẻ này nói, vậy thì người phụ nữ này chính là bắt nạt đứa trẻ nhà người ta không nói được, vu khống, còn vu oan giá họa để tống tiền.

Ánh mắt mọi người nhìn cô ta đều thay đổi.

“Còn là người thân của anh hùng nữa chứ, bắt nạt một đứa trẻ câm, là loại người gì vậy không biết!”

Loading...