Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-03-19 21:23:49
Lượt xem: 16

Càng không thể để họ đi được.

Đứa trẻ hư hỏng làm ông ấy không thể làm ăn được, có mấy vị khách muốn chụp ảnh, đứng ở cửa nhìn vào, thấy bên trong ầm ĩ, không ai dám vào.

Người đàn ông mặc đồng phục quản lý chợ, là người của công, ông ấy không dám đắc tội, chỉ có thể khéo léo khuyên nhủ kéo dài thời gian: “Để trẻ con trang điểm trước đã.”

Ông chủ nói xong, ra hiệu cho vợ, bảo bà ấy nhanh chóng đi tìm người.

Phó Giang Hà giãy giụa mệt rồi, bất lực bị người đàn ông cao to hung dữ xách lơ lửng giữa không trung, anh trai bị bắt đi, đây là lần đầu tiên cậu bé cảm thấy sợ.

Nghĩ đến mấy ngày nay Khương Nguyệt kể cho bọn họ nghe về băng nhóm chuyên bắt cóc trẻ em, cậu bé càng hoảng sợ, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Người phụ nữ mập kia có phải muốn bắt anh trai đi bán không?

Tấm vải đỏ trên tường như máu, những bức ảnh treo trên tường, như từng khuôn mặt dữ tợn đang lao về phía cậu bé.

Ông chủ tiệm ảnh ngồi trước gương lau một chiếc d.a.o cạo, trong gương ông ấy như đang cười. Liệu họ có phải là cùng một giuộc không.

Anh trai sẽ bị bán đi c.h.ặ.t t.a.y c.h.ặ.t c.h.â.n để xin tiền sao?

Cậu bé sẽ bị ném vào mỏ than đen sao?

Không, đừng mà...

Vân Mộng Hạ Vũ

... Cứu tôi.

... Mụ đàn bà độc ác, cứu tôi.

Trên phố lớn, hoàng hôn rực rỡ, Phó Đình Xuyên đẩy xe đạp chở Bình An, Khương Nguyệt bế Tiểu Quả, cùng Phó Linh đi theo sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-161.html.]

“Mẹ, hoa.”

Theo tầm mắt của Tiểu Quả nhìn lại, ở ngã tư có một bà lão xách giỏ tre bán kẹp hoa nhựa.

Tiểu Quả véo lấy chỏm tóc mềm mại trên đầu, Khương Nguyệt hiểu ra.

Nhóc con này cũng khá thích làm đẹp.

Hai anh em vẫn đang đợi ở tiệm ảnh, có lẽ đã sốt ruột lắm rồi, cô bảo Phó Đình Xuyên chở Phó Linh và Bình An đi trước, còn mình bế Tiểu Quả đi mua kẹp hoa.

Phía sau bà lão là cổng trường tiểu học quân khu, hôm nay là chủ nhật, cánh cổng sắt lớn khóa chặt, xung quanh có một đám người, có vẻ như có người đang gây chuyện.

Dương Quyên nắm chặt hai cổ tay của đứa trẻ câm: “Đây có phải là trường của mày không? Đứa câm, nói đi!”

Phó Tiểu Sơn siết chặt nắm đấm, cụp mắt xuống, thậm chí không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

Trong mắt Dương Quyên, đứa trẻ câm là bị dọa sợ không dám ngẩng đầu lên.

“Lúc này mới biết sợ, muộn rồi!” Dương Quyên như thể đã chiến thắng, hung dữ mắng: “Vừa nãy không phải rất lợi hại sao? Đồ thỏ đế, hôm nay tao phải cho mày bị kỷ luật.”

Cô ta đứng ở cửa lớn tiếng la hét: “Ai là quản lý, bảo lãnh đạo của các người ra đây, tôi hỏi xem các người dạy trẻ con thế nào! Tuổi còn nhỏ đã đánh nhau bắt nạt bạn học, sau này còn làm đến chuyện gì nữa?”

Cổng trường quá ầm ĩ, ông lão ở phòng phát thanh gọi điện cho lãnh đạo nhà trường.

Hôm nay chủ nhiệm giáo vụ Vương trực ban, nghe nói có trẻ con đánh người bị người nhà kéo đến trường tố cáo, ông ta vội vàng đi ra.

Dương Quyên quen chủ nhiệm Vương, con trai cô ta có thể đến báo danh, chính là nhờ chủ nhiệm Vương giúp đỡ.

“Chủ nhiệm Vương, ông ở đây thì tốt quá, thằng nhóc này đánh con trai tôi, đánh cho bụng con trai tôi bầm tím, chưa chắc đã không bị thương bên trong, tôi thực sự tức quá, ông nhất định phải làm chủ cho chúng tôi. Bố nó là quân nhân, chắc chắn nó cũng là học sinh trường các ông, nhà trường phải quản lý.”

Loading...