Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-03-16 21:07:14
Lượt xem: 57

Chưa đợi Khương Nguyệt trả lời, từ trong đám đông đã có người nói lời cay độc.

“Thịt ba chỉ? Đúng là không biết xấu hổ! Phó lão tam bị đuổi về cày cuốc, nhà mày có cơm ăn đã may rồi, đừng mơ mua thịt!”

“Đừng đến mời chúng tôi ăn cám với rau dại nhé ha ha ha!”

“Vương Tiểu Ngũ! Không biết nói thì ngậm miệng lại!” Mã Ái Mai mắng lớn.

Khương Nguyệt nhìn về phía người vừa nói, cố gắng lục lại trí nhớ của nguyên chủ để nhận ra người này.

Người vừa nói chính là anh họ của Vương Lệ Bình, một tên lưu manh khét tiếng trong làng, chuyên bắt nạt phụ nữ, trộm cắp vặt, đã vào trại cải tạo tới hai lần.

Chị Mã lên tiếng: “Miệng chó không nhả ngà voi, cô đừng chấp với hắn!”

“Chị cứ yên tâm, tôi không thèm để ý.” Khương Nguyệt mỉm cười, bình thản nói: “Tôi chỉ mời những người đức cao vọng trọng trong làng, những hàng xóm tốt đã giúp đỡ mẹ con tôi, không phải ai cũng được mời. Còn tôi mời mọi người ăn cám hay ăn thịt, thì liên quan gì đến chó đâu!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mày!” Vương Tiểu Ngũ tức tối định lao lên, nhưng thấy Phó Đình Xuyên cao lớn bên cạnh Khương Nguyệt, hắn lại e ngại, đành trừng mắt quát: “Con tiện nhân họ Khương, mày đừng có giả bộ! Hai trăm đồng để mua suất về thành phố, mày nghèo rớt mùng tơi! Tao còn thấy mày đi vay tiền ở trạm thanh niên trí thức, chẳng ai thèm để ý đến mày! Chắc mày mời khách chỉ để vay tiền thôi!”

“Tôi khuyên mọi người mở to mắt, đừng để đến lúc con đàn bà này cho các người ăn thịt chuột, đến khi bị tiêu chảy mà còn mất thêm tiền thì không đáng!”

“Cút ngay!” Khương Nguyệt nhặt một viên gạch vỡ ở góc tường, ném thẳng về phía hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-16.html.]

Vương Tiểu Ngũ suýt bị vỡ đầu, hắn nhảy lên chửi bới om sòm, nhưng khi thấy Khương Nguyệt định ném tiếp, hắn vội quay đầu bỏ chạy.

“Con điên, mày đợi đấy!”

Khương Nguyệt chống nạnh: “Được thôi, tôi đợi anh, không đến thì làm chó!”

Phó Đình Xuyên nhìn Khương Nguyệt, ánh mắt khiến cô có chút lo lắng, vội ném viên gạch xuống, phủi bụi trên tay.

Phó Đình Xuyên dường như đã hiểu ra, sự thô lỗ và tính cách dễ ném đồ đập người của cô vẫn chưa thay đổi. Trước đây, cô chỉ dám làm ầm ĩ trong nhà, còn khi gặp kẻ như Vương Tiểu Ngũ thì sợ hãi không dám cất lời. Giờ cô chỉ dám tỏ ra cứng rắn vì anh đang ở đây.

Chuyện Khương Nguyệt thiếu tiền là sự thật, một số người trong đám đông bắt đầu tin lời Vương Tiểu Ngũ. Thấy vậy, chị Mã vội vàng lên tiếng hòa giải: “Giải tán thôi, mai còn phải làm việc!”

Rắc rối đã qua, nước tắm thì đã nguội, Khương Nguyệt cảm thấy tâm trạng rất tốt. Cô vừa hát vừa đun nước, quay sang bảo Phó Đình Xuyên: “Cửa chính phải sửa lại, nhà có trẻ nhỏ, tối tăm không an toàn.”

Vừa nói xong, Khương Nguyệt chợt nhớ đến cảnh vừa rồi khi cô hát múa, thậm chí còn chùi mũi vào người nam chính. Không biết hình ảnh của mình đã sụp đổ bao nhiêu phần trong mắt anh, nên cô vội chữa cháy: “Nếu anh bận, mai sửa cũng được! Tôi đun nước xong rồi, anh có tắm không?”

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Phó Đình Xuyên, Khương Nguyệt hơi run, không dám đối diện, vội chạy vào bếp.

Cô tự nhủ rằng tối nay mình hơi lộ liễu quá, không thể để lộ ra rằng mình đã đổi “hồn”. Trong nguyên tác, nam chính không phải người dễ dãi, nhỡ đâu anh lại muốn tìm hiểu sâu hơn thì nguy.

Phó Đình Xuyên không đáp lời, chỉ đứng lên đỡ lại cửa chính. Ánh lửa từ bếp chiếu lên khung cửa sổ, anh nhìn vào Khương Nguyệt đang bận rộn bên trong, đôi mắt đen sâu thẳm suy nghĩ.

Loading...