Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 143
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:15:33
Lượt xem: 59
Thực ra cả huyện cũng chẳng có mấy nhà có tivi màu, nhà bác cả của Giang Đông Tuyết có một chiếc, cô ta còn tưởng nhà cán bộ quân khu nào cũng có.
Dù sao thì đối diện với mấy người nhà quê, cô ta nói gì cũng được, bọn họ đâu có từng xem tivi màu đâu mà biết. Mục đích là để bọn họ truyền lời này đến Phó Đình Xuyên, cho anh biết cô ta là người có thân phận.
Dì Hồng cười xòa, không biết nói gì, Lữ Tiểu Xuyên tức đến nghiến răng, bị mẹ nắm chặt cổ tay, muốn nổi giận cũng không được.
Khương Nguyệt nói: “Hồ thiên nga là vở ba lê, những vũ công này đóng vai thiên nga, váy vốn là màu trắng, cô đã từng thấy thiên nga màu hồng chưa?”
Lữ Tiểu Xuyên phì cười, giơ ngón tay cái về phía Khương Nguyệt.
Chị dâu oai quá.
Phải như vậy, dập cho cô ta mất mặt. Người gì thế, đến đây xem mắt còn giả vờ làm tiểu thư.
Giang Đông Tuyết sa sầm mặt: “Cô đã từng xem tivi màu chưa? Cô thì biết cái gì!”
Khương Nguyệt nói: “Tôi biết xem tướng.” Ánh mắt trêu chọc của cô lướt qua người cô ta: “Tôi nhìn ra được sáng nay cô ăn cháo ngô khoai lang, ăn kèm dưa cải muối. Trong túi còn một nửa ổ bánh mì, chắc là mua hôm qua, không nỡ ăn hết, để dành hôm nay ra vẻ phải không?”
“Ở nhà ăn bánh ngô dưa muối, ra ngoài còn chê đùi gà to của người ta không sạch.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lữ Tiểu Xuyên càng cười lớn hơn, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Giang Đông Tuyết: “Cô nói bậy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-143.html.]
Khương Nguyệt: “Trên tay áo còn dính hạt ngô, trước n.g.ự.c còn dính vệt cháo, trong túi có bánh mì hay không, mở ra xem là biết ngay mà?”
Có lẽ vì muốn khoe khoang, Giang Đông Tuyệt không kéo khóa túi, để lộ một góc túi đựng bánh mì. Khương Nguyệt nhìn thấy, nghĩ đến cảnh tượng gặp cô ta ở cửa hàng hôm qua, đoán được tâm tư của cô ta.
Đây là một ổ bánh mì giá tám hào, không thể lãng phí, cô ta nhất định sẽ mang đến nhà đối tượng xem mắt để khoe khoang thêm một lần nữa.
Còn cháo ngô và dưa cải muối, là món ăn kinh điển mà cô thấy ở căng tin bệnh viện. Cô thấy các y tá và bác sĩ lấy cơm hầu như đều là hai món này.
Thấy vẻ mặt đỏ bừng của Giang Đông Tuyết, Khương Nguyệt bật cười, quả nhiên cô đoán đúng.
Giang Đông Tuyết: “Chúng tôi đang nói chuyện, cô là người giúp việc, có tư cách xen vào sao?”
“Cô nói ai là người giúp việc?” Trán Lữ Tiểu Xuyên nổi gân xanh, bất chấp sự ngăn cản của Dì Hồng: “Tổ chức giáo dục cô mà như nước đổ lá khoai. Lại còn người giúp việc, thời đại nào rồi, cô thật sự tưởng mình là tiểu thư tư sản sao?”
“Mẹ tôi tiếp đãi cô tử tế, thế mà cô lại chê cái này bẩn chê cái kia ghê tởm, không biết xấu hổ soi gương xem mình ra sao!”
Lữ Tiểu Xuyên phẫn nộ: “Mẹ tôi đánh giặc trồng trọt, là người lao động vẻ vang, có thể gánh vác nửa bầu trời của đất nước! Sạch sẽ cao thượng hơn nhiều so với vị tiểu thư tay không dính nước như cô! Chê bẩn? Mẹ kiếp, tôi còn chê cô bẩn ấy!”
Giang Đông Tuyết tức đến đỏ mặt, muốn quay đầu bỏ đi nhưng nghĩ đến Phó Đình Xuyên, cô ta đành nghiến răng chịu đựng.
Cô ta giậm chân hậm hực: “Tôi không cãi nhau với anh! Tôi đến đây là để xem mắt, không phải để cãi nhau với mấy người nhà quê các anh!”
Dì Giang Đông Tuyết khuyên cô ta: “Đừng tức giận hỏng người, chúng ta không chấp nhặt với cậu ta.” Bà ta hỏi Dì Hồng trông có vẻ dễ nói chuyện: “Sao chúng tôi đợi lâu như vậy rồi mà người vẫn chưa đến?”