Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:15:29
Lượt xem: 36

Giang Đông Tuyết cụp mắt xuống, hóa ra là con trai của người giúp việc, là thằng sai vặt.

Bộ quân phục mới của Lữ Tiểu Xuyên không vừa lắm, tay áo hơi dài, mặc vào người anh ta trông như con nít lén mặc quần áo của người lớn, vốn định đổi lại nhưng chưa kịp, hôm nay xem mắt đành mặc tạm vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Hai người mau ngồi xuống ăn cơm đi, đừng khách sáo.”

Anh ta vội vàng bưng sủi cảo từ trong bếp ra, vì quá căng thẳng nên suýt giẫm vào gấu quần mà ngã sõng soài.

Một tiểu đoàn trưởng, nếu ngã sõng soài trước mặt phụ nữ thì mất hết mặt mũi.

Giang Đông Tuyết thấy kẽ móng tay anh ta toàn là bụi đen, nhìn anh ta đụng vào đĩa sủi cảo chỉ thấy ghê tởm, khinh thường nói: “Tôi không ăn sủi cảo.”

“Ồ.” Lữ Tiểu Xuyên là người thật thà, sủi cảo thơm phức, anh ta đã thèm từ lâu rồi.

Con gái đúng là khó chiều, không ăn thì thôi, vừa vặn một đĩa này cũng không đủ cho anh ta ăn.

Dì Hồng nhiệt tình nói: “Vậy cháu ăn đùi gà đi, gà sáng nay mới giết, vừa tươi vừa béo, ngon lắm.”

Bà ấy dùng bàn tay dính bột trực tiếp thò vào đĩa lấy một cái đùi gà, đưa đến trước mặt Giang Đông Tuyết, Giang Đông Tuyết thấy ghê đến mức nôn khan, cô ta tát một cái làm rơi mất đùi gà: “Ghê quá đi mất, vừa nãy còn cầm tất thối, giờ lại trực tiếp thò vào đĩa, bẩn c.h.ế.t đi được! Đừng đụng vào tôi! Tôi không ăn đồ bẩn!”

Không biết đùi gà lăn đi đâu mất, Dì Hồng sốt ruột: “Không bẩn, dì đã rửa trước rửa sau ba lần rồi, sao lại là đồ bẩn được!”

Khương Nguyệt đang ở trong bếp nấu mì, cửa bếp mở, nghe rõ mồn một động tĩnh ở nhà bên. Nghe càng lúc càng thấy không ổn, giọng người phụ nữ kia có vẻ giống y tá Giang Đông Tuyết ở bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-141.html.]

Nếu đúng là cô ta thì thật khéo.

Ban đầu cô không muốn can thiệp nhưng càng ngày cái cô họ Giang kia càng lấn tới. Dì Hồng là người thật thà, không thể để bà ấy bị cô ta bắt nạt được.

Bếp hai nhà liền kề, cửa đối cửa. Khương Nguyệt gọi Phó Linh đến trông nồi, lau tay, lấy đường trong nhà ra, đổ ra một đĩa nhỏ, bưng đường từ cửa nhỏ của bếp sang.

Giang Đông Tuyết: “Tôi không nói thịt gà bẩn, tôi nói bà bẩn. Tay vừa sờ tất thối lại đi sờ đùi gà, ghê c.h.ế.t đi được!”

Mặt Dì Hồng lập tức đỏ bừng: “Tôi không có, tôi vừa đi rửa tay rồi.”

Đùi gà lăn xuống gầm bàn, Lữ Tiểu Xuyên đau lòng bò xuống nhặt.

Lúc họ đi làm nhiệm vụ thì đừng nói là đùi gà lăn trên đất, có gì ăn nấy, miễn là no bụng là được.

Hồi nhỏ bố anh ta đi đánh giặc, mẹ anh ta dẫn anh ta đi lánh nạn, suốt dọc đường từ Nam ra Bắc đều phải ăn xin, vỏ cây cũng từng gặm, rau dại cũng từng ăn.

Anh ta từng đói, từng trải qua những ngày tháng cơ cực, không thể lãng phí thức ăn được.

Những bậc tiền bối ăn cám nuốt rau, ăn mì xào với nước lã mà đánh được giang sơn gấm vóc, không phải để con cháu họ sống sung sướng rồi lãng phí lương thực.

Chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng điều này thôi, anh ta đã không ưa nổi người phụ nữ này.

Dì Giang Đông Tuyết nhìn Lữ Tiểu Xuyên mặc bộ quân phục luộm thuộm bò dưới gầm bàn nhặt đùi gà, chế nhạo: “Ở nhà chúng tôi, Đông Tuyết chính là viên ngọc trên tay, được nâng niu chiều chuộng, chưa từng thiếu thứ gì, mỗi ngày đều có sữa có trứng, không giống như một số người, thấy đồ ăn ngon là không nhịn được.”

Người mai mối nói nhà này điều kiện tốt, bố và con trai đều là quân nhân, còn quen biết với chồng bà ta, bà ta mới đồng ý làm mối, kết quả đây có giống nhà điều kiện tốt không.

Loading...