Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:15:27
Lượt xem: 50
Bên đường, một cô gái đi xe đạp ngang qua.
“Vân Vân, cháu nhìn gì thế?”
Cô gái đầu nấm thắc mắc: “Dì ơi, nhà kia là nhà ai thế? Có phải nhà họ Phó không?”
“Họ Lữ chứ, sao thế?”
Vân Vân suy nghĩ một chút, dứt khoát dừng xe: “Đồng nghiệp đi xem mắt, cháu sang xem thử, dì về trước đi, lát nữa cháu về ăn cơm.”
Vân Vân lặng lẽ trốn sau thùng thư, nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Dì Hồng vén rèm cửa, để lộ đôi giày trên sàn nhà và chiếc áo khoác mà Tiểu Xuyên vừa về đã cởi ra, còn có cả ô và đồ dùng che mưa nữa.
“Ôi, hai người xem, tôi bận rộn cả sáng, bận đến tối mắt tối mũi, đống đồ này tôi quên không dọn.” Dì Hồng mặt mày lúng túng, vội vàng dọn dẹp đồ đạc, dọn đường.
Sáng sớm bà ấy đã dặn chồng dọn dẹp nhà cửa cho tử tế, kết quả là cái tên c.h.ế.t tiệt đó không biết chạy đi đâu, đến giờ vẫn chưa về. Bà ấy về nhà thì bận rộn nấu cơm, chưa kịp dọn dẹp.
Để nhà gái nhìn thấy thế này, còn tưởng nhà họ không biết phép tắc.
Dì của Giang Đông Tuyết thấy bà ấy kẹp cái xẻng vào tạp dề, cầm hai chiếc tất thối nhét vào giày, xoa xoa tay vào tạp dề, rồi lại cầm cái xẻng.
Bà ta bịt mũi, thấy ghê quá.
Bất đắc dĩ nắm tay đứa cháu gái: “Đi thôi, đã đến tận cửa rồi, vào trước đã.”
Giang Đông Tuyết mượn ánh sáng nhìn vào trong nhà, nơi này khá rộng rãi, đồ đạc rất cũ, toàn là đồ gỗ hồng mộc cũ, đều đã bong tróc, còn không bằng đồ đạc nhà cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-140.html.]
Dì Hồng thấy sắc mặt họ không tốt, cười tươi kéo ghế: “Hai người ngồi trước đi, sủi cảo đang ở trong nồi, sắp xong rồi.”
Cái ghế thiếu một chân, là bố Tiểu Xuyên tìm một đoạn gỗ khác đóng vào, sơn đã bong tróc, Dì Hồng dùng vải vụn làm một cái đệm bông lót lên trên.
Giang Đông Tuyết nhíu chặt mày, nơi này khác xa so với cô ta tưởng tượng.
Chủ nhà không có nhà, lại để một bà già luộm thuộm ra tiếp khách, thật quá vô lễ.
Cô ta không kiên nhẫn: “Đây là cái gì thế, lót lên ghế như tã trẻ con vậy, ngồi thế nào được!”
Dì của Giang Đông Tuyết thấy lời này hơi quá đáng, may mà chủ nhà không có ở đây, nói cho người giúp việc nghe cũng coi như nhắc nhở họ, để họ biết rằng con gái nhà mình không dễ lấy.
Bà ta thuận theo lời Giang Đông Tuyết nói: “Cái bàn, cái tủ này, dùng chắc cũng phải mười mấy năm rồi, bụi bẩn đóng dày cả một lớp, có thấy bẩn không cơ chứ!”
Dì Hồng đỏ bừng mặt. Những năm trước chồng bà ấy đi đánh giặc, bà ấy dẫn con trai từ phương Nam chạy nạn đến Tây Bắc, mãi mới đoàn tụ được với chồng, đến khi con trai vào bộ đội, cả nhà mới ổn định.
Bà ấy quen sống khổ, những đồ đạc này đều là sau khi chuyển đến đây thì nhặt đồ người ta bỏ đi, còn rất chắc chắn, người nhà cũng không chê.
Lúc này bị cô gái kia chỉ thẳng mặt nói như vậy, bà ấy cũng thấy mất mặt.
Mấy cô gái trước đều là đến nhà ăn cơm xong rồi không có tin tức gì nữa, không biết có liên quan đến chuyện này không.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đang lúc Dì Hồng không biết phải làm sao thì ngoài cửa có tiếng bước chân. Rèm cửa được vén lên, Giang Đông Tuyết mừng rỡ quay đầu lại nhưng lại thấy một người đàn ông thấp bé mỉm cười đi vào, tay cầm một chai nước tương.
Giang Đông Tuyết cau mày.
Cô còn tưởng là Phó đoàn trưởng về rồi chứ, thằng nhóc hoang dã nào thế này.
“Mẹ, con mua nước tương về rồi.” Lữ Tiểu Xuyên thấy trong nhà có thêm hai người, anh ta chưa từng gặp con gái bao giờ, không dám nhìn thẳng vào mặt người ta, tay chân luống cuống không biết để đâu.