Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:15:18
Lượt xem: 46

Mấy người lớn đều cười ha hả.

Khương Nguyệt bật cười: “Đói rồi à.”

Phó Giang Hà theo bố dọn đồ, cả buổi sáng không dám kêu đói, trên đường về ngửi thấy mùi cơm nhà người khác cũng không thèm.

Nghĩ đến khi về nhà sẽ được ăn cơm cô nấu, trên đường cậu bé đã chảy nước miếng rất nhiều, kết quả cô lại không ở nhà, giờ còn cười cậu bé.

Khương Nguyệt phì cười, thằng nhóc này hình như bị nhìn thấu tâm tư, xấu hổ rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Ai đói chứ! Tôi không đói!”

Nói xong, ôm Tiểu Quả vào nhà, còn đụng phải anh trai mình ở cửa.

Khương Nguyệt thấy khó hiểu, không khỏi cảm thán, trẻ con sáu bảy tuổi quả nhiên khó đoán, chẳng lẽ đang tuổi nổi loạn?

Phó Đình Xuyên từ trong nhà đi ra, thấy nhiều gỗ như vậy cũng không nói gì, nhận lấy xe kéo từ tay Khương Nguyệt, hạ thấp trọng tâm, nhẹ nhàng kéo xe vào.

Dì Hồng: “Vậy tôi về nhà đây, buổi trưa đến nhà ăn cơm nhé?”

“Không cần đâu dì, dì cứ bận việc của mình đi.” Khương Nguyệt chỉ vào một đống nồi niêu xoong chảo chất ở góc tường: “Đồ đạc đã chuyển đến rồi, bọn cháu có thể nấu cơm được, dì cứ yên tâm.”

Phó Đình Xuyên bê bông và ga giường vào nhà xong, ra ngoài dỡ gỗ. Khương Nguyệt kiểm tra sơ qua một lượt, những đồ dùng nhà bếp có thể dùng được đều mang đến, ngay cả bếp than nhỏ cũng không thiếu. Gạo thịt rau củ mua mấy hôm nay, sữa bột bánh kẹo cũng không thiếu thứ gì.

Còn có hai bao quần áo của cô.

Phó Đình Xuyên thậm chí còn mang cả bao cát cô khâu dở đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-135.html.]

Quả là người biết vun vén, không lãng phí chút nào, cô rất hài lòng.

Đồ đạc của ba đứa trẻ chỉ đựng trong một túi nhỏ, Khương Nguyệt mở ra xem, toàn là quần áo mùa đông, bẩn đến không nhìn ra hình dạng, vừa bẩn vừa rách, không giữ ấm được chút nào. Cô thậm chí còn nhìn thấy một con chấy trong đó.

Khương Nguyệt giật mình, vội vàng buộc túi lại ném ra sân.

Cô lại xem lại quần áo của nguyên chủ, xác nhận không có chấy mới buộc lại.

Trước kia điều kiện vệ sinh của ba đứa trẻ quá tệ, sau này không cần mặc những thứ rách nát này nữa.

Cô châm bếp than, đun một nồi nước sôi, định chiều giặt đống quần áo trong bao. Cô hỏi Phó Đình Xuyên: “Chiều anh có việc gì không? Có thời gian đưa Tiểu Sơn và Giang Hà đi tắm không?”

Phó Đình Xuyên đặt một khúc gỗ xuống, lau mồ hôi trên trán: “Được.”

Thấy anh bê khúc gỗ hoa lê còn to hơn cả eo cô, cô sợ hãi chạy đến, nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng anh: “Cẩn thận chút.”

Khúc gỗ này ít nhất cũng phải hơn trăm cân, cô sợ Phó Đình Xuyên bị đau lưng, dù sao mới chuyển nhà, việc nặng nhọc còn nhiều, cả nhà đều trông cậy vào sức lao động của anh.

Cơ bắp săn chắc ở thắt lưng người đàn ông rất có sức hút, cô vô thức sờ một cái.

Phó Đình Xuyên lảo đảo, suýt nữa thì ném khúc gỗ ra ngoài.

Khương Nguyệt: “Ôi, cẩn thận cẩn thận, gỗ hoa lê tốt như vậy, hỏng mất thì phí lắm!”

Gân xanh trên trán Phó Đình Xuyên giật giật, có chút muốn ném khúc gỗ ra ngoài. Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng đặt khúc gỗ vào góc tường, đảm bảo nó không lăn qua lăn lại.

Khương Nguyệt nằm trên xe đếm, tổng cộng có mười bốn khúc gỗ thông, khúc ngắn nhất một mét, khúc dài nhất khoảng hai mét tư, khúc to nhất to bằng miệng bát, khúc nhỏ nhất nhỏ bằng cổ tay. Chỉ đủ làm một cái giường, những phần thừa có lẽ có thể làm bàn ghế nhỏ.

Chỉ có một khúc gỗ hoa lê, trông rất cũ, có vẻ như là xà nhà tháo xuống từ trên mái nhà.

Loading...