Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 132

Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:15:11
Lượt xem: 21

Trên xe, Nguyên Dã khó chịu tìm diêm châm thuốc, ngẩng đầu lên thấy cô gái bắt trộm, anh ta chậc một tiếng: “Người ở đây hung hãn vậy sao? Ra tay nhanh gọn thế.”

Cô gái này chắc chắn là người luyện võ, trong thân thủ còn có bóng dáng của quyền Thái.

Quả nhiên Tây Bắc là nơi rồng ẩn hổ phục.

Anh ta tắt máy xuống xe, định đi xem thử.

Thằng nhóc mặc đồ đen đau đến nỗi khóc lóc thảm thiết cầu xin: “Chị ơi, bà cô ơi, tôi sai rồi! Cô tha cho tôi đi mà, là tôi nhất thời hồ đồ.”

Khương Nguyệt không để ý đến nó, lại lục soát trên người nó, từ trong cạp quần lục ra được ví, buồn nôn muốn chết. Kiểm tra tiền và sổ tem phiếu đều không mất, cô lấy tiền và giấy tờ ra, không cần cái ví nữa.

Phó Linh và dì Hồng dẫn theo hai đứa trẻ thở hồng hộc đuổi theo, lo lắng không thôi: “Không sao chứ! Lấy lại tiền là được rồi, có bị thương không?”

Khương Nguyệt lắc đầu, đang định đi thì một chân bị ôm chặt lấy.

Thằng nhóc mặc đồ đen vô lại ôm chặt lấy chân Khương Nguyệt không chịu buông: “Cô không được đi, cô phải đưa tôi đến bệnh viện!”

Lúc này, bên cạnh đột nhiên có tiếng khóc thét: “Ông ơi——! Ông ơi sao thế! Ông đừng dọa cháu!”

Ông lão bán gỗ bị thằng nhóc mặc đồ đen đụng phải, không biết đụng vào chỗ nào, lúc này nằm trên đất trợn mắt, nhìn là biết không xong rồi! Một đứa trẻ hoảng sợ ôm lấy ông lão lay lay.

Khương Nguyệt đá thằng nhóc mặc đồ đen ra, nhanh chóng chạy tới.

Kiểm tra đồng tử của ông lão, áp tai vào n.g.ự.c nghe, hoàn toàn không có nhịp tim.

Đột quỵ tim.

Có người ở bên cạnh cảm thấy thương xót: “Mặt trắng bệch, trông như c.h.ế.t rồi.”

“Đúng vậy, vừa rồi thằng nhóc kia nghe tim ông lão, đột nhiên bắt đầu khóc lớn, chắc là không xong rồi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-132.html.]

“Tôi đến xem thử.”

Có người thích hóng chuyện, gan lớn tiến lên, đặt đầu ngón tay dưới mũi ông lão một lúc, sợ đến mức ngồi phịch xuống đất, lùi lại về phía sau: “Chết, c.h.ế.t rồi!”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chết người rồi!”

“Thằng du côn đụng c.h.ế.t người rồi!”

Thằng nhóc mặc đồ đen thấy ông lão không ổn rồi, lúc nãy nó vội vàng chạy, đã đẩy mạnh ông lão một cái, mơ hồ nhớ rằng lưng ông lão hình như đập vào cọc gỗ nhô ra.

Sợ là đ.â.m c.h.ế.t người rồi!

Vậy chẳng phải nó sẽ bị b.ắ.n sao.

Thằng nhóc mặc đồ đen không để ý đến cánh tay đau, nhân lúc hỗn loạn bò dậy định chuồn.

“Đụng c.h.ế.t người còn muốn chạy.” Nó vừa bò ra ngoài thì bị một người mặc quân phục đè xuống.

Trong đám đông.

Khương Nguyệt xắn tay áo, cởi cúc áo ông lão, đứa trẻ khóc lóc ngăn cô lại: “Cô làm gì mà cởi áo ông tôi thế?”

“Đúng vậy, cô gái này sao thế, người ta đã c.h.ế.t rồi, sao cô còn cởi đồ người ta?”

Khương Nguyệt không kịp giải thích: “Mọi người tránh ra, đừng chen chúc ở đây, đảm bảo không khí lưu thông. Ai đó tốt bụng đi tìm giúp một cái cáng, chuẩn bị đưa đến bệnh viện!” Cô vừa nói, vừa đặt tay trái lên mu bàn tay phải, các ngón tay đan chéo, cánh tay duỗi thẳng dùng sức ấn xuống.

“Một, hai...” Tay Khương Nguyệt đặt vào giữa vị trí đường nối giữa n.g.ự.c và xương ức của ông lão, dùng sức ấn xuống.

Đứa trẻ sợ ngây người, xông lên định đánh cô: “Cô làm gì vậy, đừng động vào ông tôi!”

Khương Nguyệt không có thời gian để ý đến nó, trong lòng thầm đếm, ấn tim mười lăm lần, cúi xuống mở miệng ông lão thổi ngạt một lần.

Phó Linh kéo đứa trẻ sang một bên: “Đây là đang cứu ông của cháu, đừng có làm loạn.”

Loading...