Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-03-19 13:14:58
Lượt xem: 59
Thời điểm này hầu hết là các hộ gia đình trong một tầng hoặc một khu vực dùng chung một nhà vệ sinh ngoài trời, đây hẳn là nhà cán bộ, bố trí tương đối hoàn thiện.
Bếp rất rộng, bếp xi măng xây sát cửa sổ, chỗ còn lại kê tủ, đặt một chiếc bàn bát tiên, chứa bảy tám người thừa sức. Khương Nguyệt đã lên kế hoạch trong đầu, ở giữa làm một vách ngăn bằng kính, tách ra một bếp một phòng ăn là quá đủ.
Bếp còn có một cửa sau riêng, đẩy ra có hai bậc thang, xuống bậc thang là một mảnh vườn có hàng rào.
Mỗi hộ một mảnh, rộng chục mét vuông, vườn nhà người khác xanh um, trồng đủ loại bí ngô, tỏi tây, củ cải, cải bắp.
Bên ngoài hàng rào có một con đường nhỏ thông thẳng đến một tòa nhà màu trắng cũ kỹ, Phó Đình Xuyên giải thích: “Đó là nhà tắm công cộng, mỗi tháng có hai vé tắm, ngày mai tôi đi lấy về.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa có tiếng gõ cửa, tiếp theo là một giọng nữ ôn hòa hỏi.
“Có phải anh Phó về rồi không? Tôi mang chăn bông đến cho anh, anh Phó? Tôi vào nhé!”
Lời còn chưa dứt, người đã đến trước.
Giang Tâm Nhu ôm một bộ chăn gối chạy vào, thấy cả nhà đều ở đó thì hơi ngạc nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy Khương Nguyệt, cô ta ngẩn người.
Nhưng cô ta nhanh chóng thu lại biểu cảm, quay sang nhìn Phó Đình Xuyên, ngượng ngùng nói: “Nhà chỉ còn một bộ chăn thừa, tôi tưởng chỉ có anh ở đây thôi, thế này phải làm sao, hay là để bộ chăn này cho các cháu, còn... cô ấy về nhà tôi ở nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-125.html.]
Nói rồi cô ta nhiệt tình chào Khương Nguyệt: “Đồng chí Tiểu Khương, lần trước cô nắn xương cho tôi, tôi còn chưa cảm ơn cô, nghe nói cô bị thương, bôi thuốc không tiện, hay là đến nhà tôi ở, tôi giúp cô.”
Khương Nguyệt có thể khẳng định, ban đầu cô ta định nói để Phó Đình Xuyên đến nhà cô ta ngủ nhờ nhưng đến phút chót lại đổi thành để cô đi. Cô và Phó Linh đều là phụ nữ, mời cô đi, chẳng lẽ để Phó Linh và Phó Đình Xuyên dùng chung một bộ chăn sao?
Giang Tâm Nhu biết rõ mối quan hệ giữa cô và Phó Đình Xuyên không tốt nên mới cố tình nói như vậy để cô khó xử.
Quả nhiên là nữ chính trọng sinh, sống lại một đời, tâm cơ cũng nhiều hơn người khác.
Vân Mộng Hạ Vũ
Nếu nguyên chủ ở đây, chắc chắn sẽ tức giận đến mức nhảy dựng lên, nếu cãi lại thì lại càng có vẻ vô lý.
Khương Nguyệt là người thẳng thắn, không phải cô ghét Giang Tâm Nhu, mà chủ yếu là cô không tin tưởng nhân phẩm của vị nữ chính hắc hóa này, lỡ cô ta nhất thời nghĩ không thông mà bỏ thuốc độc cô thì sao.
Cô từ chối: “Đình Xuyên sẽ giúp tôi bôi thuốc, không cần làm phiền cô.”
“Đàn ông tay chân thô kệch, làm sao làm được việc này, lỡ làm cô đau thì sao.” Giang Tâm Nhu vừa nói vừa liếc nhìn Phó Đình Xuyên, đuôi mắt cong lên, mắt nhìn từ dưới chếch lên, ánh mắt đầy điện: “Đồng chí Tiểu Khương, cô đi với tôi đi, tôi còn muốn học cô nắn xương nữa.”
Hồi đó Khương Nguyệt luyện kiểm soát ánh mắt đến mức mắt muốn rút gân, Giang Tâm Nhu nói đến là đến. Cô không thể không thừa nhận, Giang Tâm Nhu rất có năng khiếu làm diễn viên, đôi mắt nhỏ này đảo quanh, cô cũng thấy hơi rung động.
Khương Nguyệt cười tủm tỉm: “Tôi cũng muốn đi lắm nhưng tôi ngủ ngáy, nghiến răng, còn hôi chân nữa, nếu cô không chê thì tôi xin làm phiền, trẻ con nhỏ không thể xa người, chị hai chỉ có thể dẫn theo một đứa, ba đứa còn lại phải đi theo tôi, giường nhà cô to không?”