Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 121

Cập nhật lúc: 2025-03-19 05:51:03
Lượt xem: 26

Ngày mai cô ta và Phó Đình Xuyên xem mắt, chị họ cô ta sẽ không ở nhà chứ, đừng có đụng mặt nhau, phiền lắm!

Giang Đông Tuyết lấy son ra dặm lại, ngày mai tan làm đi uốn tóc theo mốt, nhất định phải dìm chị ta xuống.

...

Phó Đình Xuyên trước tiên đi hỏi bác sĩ điều trị, xác nhận Khương Nguyệt không sao, có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, anh mới xuống lầu làm thủ tục xuất viện.

Bác sĩ dặn dò anh: “Vết thương ngoài ở lưng không được dính nước, tránh nhiễm trùng. Hai ngày sau đến thay thuốc một lần. Gần đây chú ý nghỉ ngơi, không được làm việc nặng, nếu có triệu chứng chóng mặt nôn mửa, hãy đến kiểm tra kịp thời.”

Phó Đình Xuyên ghi nhớ từng lời, theo lời dặn của Khương Nguyệt, anh bảo bác sĩ kê thêm một lọ thuốc mỡ trị chấn thương, cầm đơn thuốc đi lấy thuốc.

Trong phòng bệnh.

Khương Nguyệt để bọn trẻ chia nhau bánh quy hình thú.

Cô đặt đầu ngón tay lên cổ tay Phó Linh. Mạch của Phó Linh yếu ớt vô lực, khí huyết hư nhược, cơ thể từ nhỏ đã bị tổn thương, sau này vẫn không được bồi bổ, lâu ngày suy dinh dưỡng, uất kết trong lòng, nhìn bề ngoài thì không sao nhưng thực ra đã đến hồi kiệt quệ, chỉ cần một cọng rơm cũng có thể đè cô ấy gục ngã.

Thảo nào hôm nay lại ngất xỉu.

Không thể để cô ấy về nhà nữa, bạo lực gia đình có lần một sẽ có lần hai, chỉ có thể ngày càng nghiêm trọng hơn, nếu chồng cô ấy lại đánh cô ấy thì không khéo sẽ mất mạng.

Hơn nữa tinh thần cô ấy căng thẳng trong thời gian dài, chỉ cần chịu một chút kích thích, e rằng não sẽ có vấn đề.

Bây giờ cô ấy cần tĩnh dưỡng.

Sau khi truyền glucose xong, sắc mặt Phó Linh đã hồi phục rõ rệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-121.html.]

Cô ấy mở mắt ra, thấy Khương Nguyệt đang nắm chặt cổ tay mình, nhíu chặt mày.

Ngoài cửa sổ là một mảng mây đỏ rực, ánh sáng mặt trời buổi chiều tà chiếu lên khuôn mặt tròn trịa của Khương Nguyệt, khiến khuôn mặt cô ửng hồng, đôi mắt cong cong. Nhìn cô cau mày suy nghĩ cũng thấy đáng yêu.

Phó Tiểu Sơn đứng bên cửa sổ, Phó Giang Hà quỳ trên ghế, cùng anh trai nằm trên bệ cửa sổ không biết đang nghiên cứu thứ gì.

Thật tốt quá, tìm thấy hai đứa nhỏ rồi!

Trái tim treo lơ lửng của cô ấy hạ xuống, lúc này mới nhận ra cơ thể mình mềm nhũn, bụng đau âm ỉ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bình An dựa vào bên cạnh cô ấy, là người đầu tiên phát hiện cô ấy tỉnh dậy.

“Mẹ!”

Khương Nguyệt hoàn hồn: “Chị thấy thế nào rồi?”

Phó Linh ngồi dậy, kéo quần áo xộc xệch xuống, che đi vết bầm tím trên bụng.

Khương Nguyệt nhanh tay ngăn lại, lạnh mặt nói: “Chị định giấu đến bao giờ, Bình An đã nói với em rồi. Anh ta thường xuyên đánh chị đúng không?”

Vết thương mà Phó Linh cố che giấu bị người khác bất ngờ vạch trần, để lộ sự thật m.á.u me, chiếc mặt nạ miễn cưỡng duy trì không thể đeo được nữa.

Khương Nguyệt ôm vai cô ấy: “Đừng sợ, chúng ta còn ở đây, Đình Xuyên cũng đã về rồi, chúng ta sẽ không để anh ta bắt nạt chị như vậy nữa.”

Nghe cô nói vậy, nỗi đau khổ, sự nhẫn nhịn, tủi nhục mà Phó Linh giấu trong lòng nhiều năm qua, xen lẫn với sự xấu hổ khi bị người khác phát hiện, những cảm xúc này ùa đến, tầm nhìn của cô ấy dần trở nên mờ mịt.

Cô ấy nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cố gắng nuốt nước mắt trở lại.

Những năm này, người nhà căn bản không quan tâm cô ấy sống thế nào, mẹ chỉ tìm cô ấy để đòi tiền, Phó Lão Ngũ cũng tìm cô ấy để đòi tiền, Phó Lão Đại không quan tâm đến cô ấy. Phó Lão Tam thường xuyên không ở nhà. Cuộc sống của cô ấy dù có khổ đến đâu, cô ấy cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.

Loading...