Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 110
Cập nhật lúc: 2025-03-19 05:50:42
Lượt xem: 51
Bác sĩ kê đơn cho Phó lão ngũ, bảo anh ta đi tìm y tá thay thuốc.
Phó lão ngũ cầm đơn đi lấy thuốc, thấy đồng chí cảnh sát bên ngoài đang bị bà nội Phó quấn lấy, anh ta đảo mắt, men theo tường định chạy.
“Đứng lại!”
Cùng với tiếng quát lớn của cảnh sát, Phó lão ngũ chạy càng nhanh, ngay tại góc cầu thang, đột nhiên có một chiếc nạng thò ra, anh ta đeo cùm chân, lập tức bị vấp ngã.
“Mẹ kiếp...” Phó lão ngũ không kịp chửi, bò dậy định chạy.
Vương Lệ Bình không cho anh ta cơ hội, nhảy lên người anh ta.
“Tao biết là mày! Đồ khốn nạn! Con trai tao đâu!”
Phó lão ngũ quay đầu thấy Vương Lệ Bình: “Mẹ kiếp tao biết ở đâu, mày buông tao ra! Ai biết con trai mày ở đâu!”
“Là mày, bắt cóc không được con trai lão tam, mày bắt cóc con trai tao! Trả con trai tao lại cho tao!”
“Bắt cậu ta lại!”
Thấy cảnh sát chạy tới, Phó lão ngũ lật người, hất Vương Lệ Bình xuống đất, vừa định chạy thì hàn quang lóe lên, Vương Lệ Bình đột nhiên rút một con d.a.o chặt dưa hấu từ trong lòng ra.
Bụng lạnh ngắt, Phó lão ngũ không tin nổi, cúi đầu ôm bụng.
“Bác sĩ! Mau, mau gọi người đến, g.i.ế.c người rồi!”
Vương Lệ Bình cũng điên rồi, đột ngột rút d.a.o ra: “Nhà họ Phó các người không có đứa nào ra hồn! Trả con trai tao lại cho tao! Trả con trai tao lại cho tao!”
Khương Nguyệt vừa đi đến góc cầu thang tầng một thì nghe thấy bà nội Phó đột nhiên hét lên một tiếng: “Lão ngũ——! Con trai của tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-110.html.]
Cô giật mình, nhanh chân chạy xuống lầu thì thấy Phó lão ngũ và Vương Lệ Bình ôm nhau đánh nhau.
“Con tiện nhân, sao mày không đ.â.m c.h.ế.t tao đi, hả?! Sao mày không đi c.h.ế.t đi!”
Vương Lệ Bình: “Con trai bà bắt cóc con trai tôi, tôi đ.â.m nó là đáng đời! Đáng đời nó! Đều là do bà chiều hư nó, không đứa nào ra hồn, tôi sẽ cùng các người c.h.ế.t chung!”
Phó lão ngũ được đưa đi cấp cứu, Vương Lệ Bình bị cảnh sát khống chế, cả tòa nhà đều nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng của bà nội Phó.
Trộm con nít trời đánh thánh đâm, mặc dù Khương Nguyệt không thích Vương Lệ Bình nhưng với tư cách là một người mẹ, cô có thể hiểu được tâm trạng của Vương Lệ Bình, nếu như tối hôm đó người bị bắt cóc là Tiểu Sơn hoặc Giang Hà, cô cũng không biết mình có thể làm ra chuyện gì.
Cô mắng một tiếng “Đáng đời”, trong lòng thầm niệm ác giả ác báo, vịn tường đi ra từ cửa phụ.
Lần trước đưa Tiểu Quả đến khám bệnh, cô thấy ở điểm cung cấp ngoài cửa bệnh viện có treo biển điện thoại công cộng, gọi một cuộc ba hào.
Bên ngoài điểm cung cấp.
Gió thu lạnh thấu xương, một đứa trẻ mặc áo thu rách rưới, cúi đầu, tóc mái che đi một vết sẹo trên trán. Một đứa trẻ khác mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn nhăn nhúm nhưng vẫn còn sạch sẽ, má trái sưng lên, còn có quầng thâm mắt.
Hai đứa trẻ mắt mở to nhìn vào bên trong, muốn vào nhưng không dám vào.
Những người ra vào điểm cung cấp đều đi vòng.
Giang Đông Tuyết đến bệnh viện thay ca, nghe nói bên trong có người bị c.h.é.m chết, cô ta không dám vào, đứng đây câu giờ, định đợi cảnh sát đi rồi mới vào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ta là cháu gái của viện trưởng, đến muộn một chút cũng không ai dám nói gì.
Cô ta đeo túi xách nhỏ, đứng dựa vào điểm cung cấp trò chuyện với chủ cửa hàng, thong thả xé bánh mì ăn. Loại bánh mì nhân kem này tám hào một cái.
Tám hào có thể mua được mấy chục cái bánh bao trắng, đủ cho cả nhà ăn mấy ngày. Rất ít người nỡ mua thứ đắt đỏ như vậy.