Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-03-19 05:50:36
Lượt xem: 37
Cô đưa chiếc bánh thanh đoàn còn lại cho Mã Ái Mai, đối phương nói gì cũng không nhận, nhìn cô ăn hết cơm.
Mã Ái Mai cảm khái: “Đời này phụ nữ chúng ta mong cầu gì chứ, không phải là gia đình hạnh phúc, vợ chồng hòa thuận, con cháu hiếu thuận sao. Bây giờ lão tam đã về, đối xử với em cũng tốt, hai người cứ sống như vậy là được rồi.”
Cô ấy liếc ra hành lang bên ngoài, cẩn thận nhắc nhở: “Lão tam đẹp trai, lại biết quan tâm, ăn lương nhà nước, đặt ở bên ngoài chính là hàng hot, chị thấy mấy cô y tá bên ngoài đều muốn đến gần cậu ấy, em phải để ý, đừng để người ta đào góc tường nhà mình.”
Sức hấp dẫn của nam chính không thể xem thường, tỏa ra hormone khắp nơi, đừng nói là y tá nhỏ, tương lai đoàn văn công còn có một đám mỹ nhân tuyệt sắc đang chờ. Nhưng đây không phải là chuyện mà một người vợ trước như cô nên lo lắng.
Khương Nguyệt gật đầu lia lịa: “Vâng, em biết, đảm bảo sẽ trông chừng anh ấy, chị dâu yên tâm đi.”
Phó Đình Xuyên từ bên ngoài đi vào, mặt Khương Nguyệt hơi ngượng, không biết anh có nghe thấy không.
“Em nghỉ ngơi cho khỏe, chị về trước, nhà còn một đống việc.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó Đình Xuyên định ra ngoài tiễn cô ấy, Mã Ái Mai ngăn lại: “Tiểu Khương vừa mới tỉnh, hai vợ chồng nói chuyện riêng đi, tôi lớn thế này rồi tự đi được không cần tiễn!”
Sau khi cô ấy đi, không khí có một thoáng ngưng đọng, hai người nhìn nhau không nói gì.
Phó Đình Xuyên đột nhiên cúi xuống, thấy khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của anh ngày càng gần, Khương Nguyệt giật mình, lùi về sau: “Anh, anh làm gì?”
Ngón tay cái thô ráp của người đàn ông lướt qua má cô, Khương Nguyệt hơi nhíu mày vì đau, sau đó thấy trên ngón tay cái của anh có dính một miếng vụn lòng đỏ trứng.
“Khụ, cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-107.html.]
Phó Đình Xuyên lau tay: “Tôi phải cảm ơn cô mới phải, cảm ơn cô đã bảo vệ Tiểu Sơn và Giang Hà.”
Tối hôm đó khi đưa Phó lão ngũ vào đồn cảnh sát, cục trưởng Tôn nói với anh, bọn chúng không phải là băng nhóm chuyên gây án, mà là nhất thời nảy sinh ý định. Có người trả tiền thuê Vương Tiền và Phó lão ngũ, mục đích là bắt những đứa bé trai sáu bảy tuổi. Theo lời khai của Phó lão ngũ, đối phương mô tả đặc điểm ngoại hình, rõ ràng là nhắm vào Tiểu Sơn và Giang Hà.
Nhưng Phó lão ngũ chỉ liên lạc với Vương Tiền, anh ta không biết người mua đứng sau là ai, cảnh sát cũng không hỏi ra được thêm thông tin gì.
Phó Đình Xuyên vì để bảo vệ tính mạng của hai đứa trẻ mới đưa chúng về quê, nhưng từ khi hai đứa trẻ theo anh, bọn nó chưa từng có một ngày sống tốt.
Nếu không phải Khương Nguyệt dũng cảm thông minh, giấu hai đứa trẻ vào hầm, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Nếu Tiểu Sơn và Giang Hà mất tích, anh biết ăn nói thế nào với người đồng đội đã hy sinh!
Khương Nguyệt lo lắng một chuyện khác: “Tiền và sổ phiếu đã lấy lại được chưa?”
Không trách Khương Nguyệt mê tiền, đây là toàn bộ tài sản của họ hiện tại, lương thực của mấy tháng tới đều trông cậy vào nó.
Phó Đình Xuyên lấy sổ phiếu và một xấp tiền trong túi ra, đưa hết cho Khương Nguyệt: “Cô xem xem có thiếu không.”
Khương Nguyệt đếm lại, không thiếu, còn thừa hai mươi đồng.
Phó Đình Xuyên giải thích: “Cô bắt được kẻ buôn người, có công, cảnh sát thưởng cho cô đấy.”
Khương Nguyệt vui như nở hoa: “Còn có chuyện tốt thế này sao, không phải anh bỏ vào để lừa tôi đấy chứ!”