Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 106
Cập nhật lúc: 2025-03-19 05:50:34
Lượt xem: 64
Khương Nguyệt cũng rất bất ngờ, có thể khiến nam chính đích thân chăm sóc, ít nhất cũng chứng minh rằng Phó Đình Xuyên không còn ghét cô như vậy nữa.
Nhưng cốt truyện về kẻ buôn người này vẫn chưa qua, cô vẫn không yên tâm.
“Phó lão ngũ thì sao? Đã bắt được chưa?”
Mã Ái Mai phẫn nộ: “Bắt rồi, đêm đó đã giải đến cục cảnh sát, lúc lão tam lôi cậu ta ra khỏi nhà em, trời ơi, đầu với mặt toàn máu, chị còn tưởng cậu ta c.h.ế.t rồi chứ, kết quả chỉ mất nửa vành tai.”
Mất nửa vành tai thì không chảy nhiều m.á.u như vậy, không biết Phó Đình Xuyên có xử lý anh ta không.
Khương Nguyệt tức giận: “Đáng đời, còn nhẹ cho cậu ta!”
Mã Ái Mai đồng tình nói: “Đúng vậy! Để cậu ta làm ra chuyện trời đánh thánh đ.â.m này, còn muốn bắt cả cháu ruột của mình, loại người này phải bắt lại xử lý thật nặng! Đồ khốn nạn!”
Cô ấy rùng mình nói: “May mà hôm đó em tỉnh táo, ở nhà trông hai đứa trẻ. Phó lão ngũ đúng là đồ khốn nạn, anh ta còn có đồng bọn, con trai của Phó lão đại cũng mất tích!”
“Phó Đại Tráng?” Đứa trẻ mập mạp đó sao?
“Đúng vậy, bị bắt ngay tại quảng trường xem phim!” Mã Ái Mai nói: “Đến giờ vẫn chưa tìm thấy, Phó lão đại đánh Vương Lệ Bình, Phó Đại Tráng mất tích, Phó lão ngũ vào cục cảnh sát, không biết bà nội Phó ở nhà khóc lóc thế nào!”
Khương Nguyệt thực sự không ngờ đến diễn biến này.
Chắc là Vương Tiền bắt.
Cô không thích Phó Đại Tráng nhưng càng căm hận Vương Tiền hơn, cô cân nhắc không biết có nên kể hết chuyện này cho Phó Đình Xuyên không, Vương Tiền không bị bắt, lòng cô cũng không yên.
Mã Ái Mai nói: “Vương Lệ Bình cũng ở trên tầng này, bị Phó lão đại đập vào gáy một cái, ngất xỉu tại chỗ. Nghe nói cô ta không sao, đưa đến bệnh viện là tỉnh lại, nhất quyết không chịu xuất viện, đòi bà nội Phó dẫn Phó lão đại đến đón cô ta, kết quả tối hôm đó Đại Tráng xảy ra chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-106.html.]
“Bà nội Phó giấu một ngày, không giấu được nữa mới nói cho Vương Lệ Bình, Vương Lệ Bình vội vàng đi tìm con, từ cầu thang tầng bốn ngã xuống, nghe nói bị gãy xương vụn, giờ muốn đi cũng không đi được!”
“Tối hôm đó nếu như cô ta chịu trở về, có lẽ đứa trẻ đã không mất tích. Em nói xem có phải là báo ứng không... ôi!”
Khương Nguyệt không ngờ tối hôm đó còn có nhiều chuyện như vậy, nhưng chuyện lộn xộn của nhà bà nội Phó, cô không có hứng thú.
Phó Đình Xuyên xách hộp cơm về.
“Người nhà giường số ba, đến ký tên.”
Anh đưa hộp cơm cho Khương Nguyệt rồi theo y tá ra ngoài.
Trong hộp cơm sắt là cháo kê sánh đặc, một đĩa giá đỗ.
Lớp trên cùng có hai quả trứng đã bóc vỏ, hai chiếc bánh thanh đoàn tròn vo.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ồ, còn có bánh thanh đoàn nữa.” Mã Ái Mai trêu chọc: “Đây là đồ hiếm, căng tin bệnh viện huyện một ngày chỉ bán hai lồng, mỗi người chỉ được mua hai cái, sáng sớm phải xếp hàng.”
Bây giờ đã hơn hai giờ chiều, có thể thấy Phó Đình Xuyên đã đi từ sáng sớm, mua xong chờ cô tỉnh lại để hâm nóng cho cô ăn.
Khương Nguyệt cảm xúc rất phức tạp, có một chút tự hào vì nam chính rất chu đáo, còn có một chút vui mừng vì thoát nạn.
Nam chính có thể mua bánh thanh đoàn cho cô, ít nhất mạng nhỏ của cô đã được bảo toàn.
Khương Nguyệt uống hai ngụm cháo kê ấm, dạ dày tỉnh lại, cắn một miếng bánh thanh đoàn, mềm mại dai dai, bên trong là nhân đậu đỏ ngọt ngào.
Từ khi xuyên đến đây, cô tính đến chuyện giảm cân, lại một lòng muốn cải thiện cuộc sống cho các con, sự chú ý đều đặt vào việc bảo vệ mạng sống, chưa được ăn một bữa cơm nào tử tế. Cắn vào nhân đậu đỏ ngọt lịm, Khương Nguyệt hạnh phúc đến nỗi muốn vỡ tung.