Nữ Hoàng Giải Trí Xuyên Không Thành Người Vợ Lười Biếng - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-03-19 05:50:24
Lượt xem: 69
Hai năm nay Phó Đình Xuyên làm nhiệm vụ bảo mật, sự cảnh giác gần như đã trở thành bản năng khắc sâu trong xương tủy của anh.
Anh lo lắng chiếc vòng ở nhà sẽ gây ra chuyện nên mới đến đây.
Phó Linh hơn anh sáu tuổi, khi anh chào đời, Phó Linh đã biết chuyện.
Phó Linh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc em mới đầy tháng, em bị một trận ốm nặng, sốt cao không lui, bố phải bế em đi huyện cả đêm, ở bệnh viện huyện nửa tháng mới về, lúc về thì mang theo chiếc vòng ngọc này, nói là một bác sĩ tặng.”
“Tên của em cũng là do bác sĩ đó đặt, Lôi Đình Vạn Quân, có nghĩa là sấm sét vang dội, chấn hưng non sông.”
Ngoài cửa.
Khương Nguyệt đặt áo len xuống, rón rén đến mái hiên, lén nghe ngóng động tĩnh trong nhà.
Trong nguyên tác, nam chính tặng chiếc vòng ngọc cho nữ chính làm vật định tình, sau đó nữ chính phát hiện ra, chiếc vòng này là vật yêu thích của một lão tướng quân đã nghỉ hưu ở Kinh thành.
Sau này, nữ chính có thể đánh bại tra nam tiện nữ, đưa sự nghiệp vươn ra cả trong và ngoài nước, vị lão tướng quân này đã đóng vai trò then chốt.
Khương Nguyệt rất nghi ngờ, có lẽ vị lão tướng quân này và nam chính có mối quan hệ không rõ ràng.
“Năm xưa, bố đã chôn chiếc vòng dưới bếp sâu hơn một mét, mới tránh được cuộc lục soát.” Phó Linh không hiểu về đồ ngọc nhưng cũng biết chiếc vòng này là đồ tốt: “Lúc bố mất đã dặn mẹ, dù thế nào cũng phải đưa chiếc vòng này cho em nhưng mẹ không nỡ.”
Trong mắt bà nội Phó, chỉ có đứa con trai út mà bà ta yêu thương nhất là Phó lão ngũ.
“Nói cũng lạ, lúc đầu mẹ rất thương em, ngày nào cũng bế, người khác nhìn nhiều một chút cũng không được.” Cô ấy vừa dỗ Tiểu Quả vừa cảm thán: “Sau này không biết sao, cứ như thể em không phải là con trai của bà ấy vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-hoang-giai-tri-xuyen-khong-thanh-nguoi-vo-luoi-bieng/chuong-101.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ khi Phó Đình Xuyên ốm về, thái độ của bà nội Phó đối với anh đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, không quan tâm, không hỏi han, động một tí là đánh đập. Bố bọn họ một năm thì ở trong trại lâm trường hết nửa năm, căn bản không để ý đến, dẫn đến lúc nhỏ Phó Đình Xuyên đã phải chịu không ít khổ sở.
Phó Đình Xuyên: “Chị có nhớ vị bác sĩ đó tên gì không?”
Phó Linh: “Cái này thì chị không biết.”
Thấy Phó Đình Xuyên trầm ngâm suy nghĩ, cô ấy có chút do dự, cẩn thận nói: “Bất kể chiếc vòng này từ đâu đến, em cứ cất kỹ đi, sau này không có tiền, biết đâu lúc cấp bách, còn có thể bán đi đổi chút tiền.”
Phó Đình Xuyên im lặng một lúc, nói: “Vài hôm nữa em định chuyển đến huyện ở, tiện thể cho ba đứa trẻ đi học.”
“Á! Thật sao?” Cô ấy mừng rỡ: “Tuyệt quá!” Rồi lại lo lắng nói: “Đã tìm được nhà chưa? Có đắt không?”
“Đơn vị phân nhà, chỉ cần sắm thêm ít đồ đạc là được.”
Phó Linh vui mừng, cô ấy biết, em trai cô ấy không thể bị đuổi về được.
Đơn vị người ta còn phân nhà, nếu để mẹ và chị dâu biết, còn không đỏ mắt c.h.ế.t mất sao?
Cô ấy vội vàng nói: “Nếu chuyển thì chuyển nhanh đi, trời càng ngày càng lạnh, trong nhà đến một cái chăn ra hồn cũng không có, bọn trẻ cũng khổ.” Nhân lúc bây giờ mới chia gia, đợi sau này mẹ làm ầm lên thì không dễ chuyển đi nữa.
“Ừ.”
Khương Nguyệt nghe ngóng động tĩnh bên trong, thầm nghĩ, chẳng lẽ thân thế của nam chính thật sự có vấn đề?
Chuyện gần hai mươi năm trước, không biết vị bác sĩ đó bây giờ còn ở bệnh viện huyện không.