Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 207: Cuối Cùng Cũng Bị Hôn Rồi
Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:02:27
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vừa đến bệnh viện, từng cử động của Cố Lam đều giám sát chặt chẽ.
Trước trong giấc mơ Diêm Tiêu, cô thể tự tung tự tác là vì hai lý do: một là trang của cô mạnh, hai là vì cô chẳng sợ c.h.ế.t.
bây giờ, ở trong thế giới giấc mơ của Cảnh Vân Khuê, cô thể c.h.ế.t . Cô còn tìm thấy Cảnh Vân Khuê và 001, cũng kịp bảo vệ những cô bảo vệ.
Chính vì , đến lúc , Cố Lam mới thật sự “tỉnh táo” .
Cô chạy thoát, khiến bệnh viện rối loạn, cũng nhờ mà giành một chút quyền chủ động. Nhân cơ hội đó, cô bắt đầu hành động.
Cô bước khỏi phòng bệnh trong một xác mới. Vừa nhập cơ thể , cô cảm nhận cơn đau như từng lớp da thịt ăn mòn sống – cảm giác như lột da, mỗi cử động đều như vết thương toạc , chạm bất kỳ thứ gì cũng đau buốt tận xương.
Cơ bắp co rút theo bản năng. Đây là nỗi đau mà cô gái từng trải qua...
Thậm chí còn từng tra tấn đến mức lột hết da thịt.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Lam lạnh hẳn . Cô gương, nhỏ giọng an ủi linh hồn đang trú ngụ bên trong:
“Gọi gì mà đáng sợ chứ? Đây gọi là phong cách quyến rũ đấy. Chờ xử lý đám cặn bã xong, sẽ cho cô một lớp da mới, hoặc nếu thích, cô thể nhập hồn luôn cũng .”
“ đề nghị là cấy ghép da. Ở đây nhiều da , ai bằng cô .”
Giọng Cố Lam mơ hồ, như tiếng thú gầm. Cô cúi rời khỏi phòng, cố gắng khiến bản trông “ giống quái vật”.
Còn cô gái xinh mà cô hoán đổi xác thì đang núp trong gương, ẩn nấp tay Cố Lam. Cố Lam cố tình rõ cho cô :
“ , mỹ nhân. “xài” thể cô, sẽ trách nhiệm với cô.”
Cố Lam loại vô trách nhiệm.
Nếu “lên ” , thì cô nhất định ...
…chịu trách nhiệm tới cùng!
Không dễ gì để thành quỷ, mà độc hết chuyện ? Không !
Hiện tại Cố Lam đang sử dụng thể đầy thương tích nên giọng phát cũng như tiếng dã thú gầm gừ, nhưng dù thế, cô vẫn quên trêu đùa linh hồn cô gái trong gương.
Gương quỷ thể phát âm thanh và bắt chước tiếng của con , nhưng hình dáng bên trong gương là do ngoài quyết định. Khi Cố Lam nhập cơ thể cô gái đó, giọng cô cũng biến thành giọng của .
Còn linh hồn cô gái trong gương – khi mất cơ thể – thể dùng chính giọng thật sự của .
Giọng của cô nhẹ, mềm mại, ngại ngùng:
“Ưm… Cậu cẩn thận nhé, cần chịu trách nhiệm . Bây giờ thời đại khác , với cả… thể như , nam nữ cũng chẳng khác gì … Thật sự cần …”
Sau đó cô nhỏ giọng đề nghị:
“027, nên tìm một thể bác sĩ . Thân thể của đau lắm, một bước là xỉu luôn. Dùng thể thì gì …”
Cố Lam nhiều điều với cô gái , cũng nhiều thứ giải thích, nhưng thời gian của họ còn nhiều.
Cô khẽ thở dài:
“Để đặt cô ở tai , thấy cô thích chuyện, cứ , hết, đỡ buồn.”
Cô gái trong gương ngượng ngùng:
“Thật … cũng nhiều mà…”
Cố Lam nhẹ, nhưng khuôn mặt đang thương khiến nụ trông còn đáng sợ hơn là . Cảm thấy , cô thu nụ , len lỏi qua hành lang vắng , thì thầm:
Nếu cô thích chuyện, để đặt cô trong tim tớ nhé? Như cô sẽ điều ."
Cô gái trong gương sững , dù giờ còn khuôn mặt nhưng vẫn thấy hổ vô cùng.
Trong… tim ?
Tim của 027 rốt cuộc là như thế nào?
Không , bây giờ 027 đang dùng thể của cô mà… Vậy nghĩa là… trái tim của cô đang đập cùng nhịp với 027?!
Cô gái càng nghĩ càng ngượng.
Rõ ràng nên cảm xúc như thiếu nữ mới yêu trong một nơi đáng sợ như bệnh viện , với tương lai đen tối và khắp nơi quái vật.
Thế nhưng, ở cạnh 027, cô cảm thấy an .
Dường như, kể từ khi gặp 027, cô bắt đầu đổi – trở nên vui vẻ hơn, sống động hơn.
Từ nhỏ, cô chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm, đó bố bỏ viện tâm thần, ai quan tâm. Ở đây quá lâu, cô dần cảm thấy các bác sĩ và y tá ở nơi gì đó sai.
Có lúc cô từng nghĩ bệnh nặng hơn .
khi gặp 027, cô mới đầu cảm nhận một nguồn sống mãnh liệt, đầu tiên thấy ánh sáng nơi đây, và đầu tiên nghĩ rằng dù một ngày hiểm nguy thật sự ập đến…
Cô cũng thể trở thành một chính nghĩa, giống như hùng .
Khi đang mải suy nghĩ, Cô gái “dời” đến lỗ tai Cố Lam.
Cô gái lập tức tiếp:
“Cậu tìm thể bác sĩ . Nhìn đường là thấy đau giùm …”
Cố Lam trả lời với giọng khàn khàn:
“Có cô đau giùm , thấy đau nữa. Thôi, nữa, giờ hành động . nếu cô chuyện gì , cứ , luôn .”
Từ thường trở thành quái vật, từ quái vật thành tiểu nữ quỷ, cô gái đang ở bên tai Cố Lam. Dù thế giới đen tối đến nhường nào, cô vẫn cảm thấy như đang cuộn tròn trong chăn ấm, để tin tưởng, để thì thầm cùng.
Cảm giác quen thuộc, thật kỳ diệu, thật khiến buông bỏ.
Trái ngược với cô gái đang đắm chìm trong cảm giác an , Cố Lam thì vô cùng căng thẳng.
Cô định sử dụng thể của đám bác sĩ y tá nơi .
Vì tất cả bọn họ – dù là bác sĩ, y tá bệnh nhân – đều khả năng từng là tội phạm đội lốt bệnh. Trong viện cả oan, nhưng cũng những kẻ điên thực sự, thậm chí là sát nhân giả bệnh để trốn tội.
Đây chỗ thể dùng suy nghĩ thông thường mà đối phó . Cô dùng cách nghĩ của tội phạm để đấu với tội phạm.
Khi cô gái trong gương còn đang lảm nhảm bên tai, chuyện gì đang xảy bên ngoài, thì Cố Lam tránh ba đợt bác sĩ đến điều tra. Cô còn đ.á.n.h lạc hướng khiến tưởng bác sĩ nào đó cô nhập hồn.
Dù cơ thể đau đớn, nhưng so với lúc cô từng tự thiêu ở giấc mơ của Hoa Dận, thì chẳng là gì. Cô vẫn chịu , vẫn kiểm soát .
Mục tiêu của cô là Cảnh Vân Khuê 001 – hai đang canh giữ nghiêm ngặt, quá xa vị trí hiện tại, dễ lộ.
Cô cần cứu những lương thiện khác .
Lần Cố Lam rời khỏi đây, ít tuyệt vọng trở nên liều lĩnh hơn. vẫn còn vài tin chính nghĩa, dám hy sinh bản như một ngọn lửa nhỏ thắp sáng cả cánh đồng cỏ khô.
Cách phòng bệnh của tiểu nữ quỷ xa một căn phòng khác.
Bên trong đó là một ông lão đ.á.n.h gãy cả tay chân. Ông thoi thóp, cả căn phòng bốc mùi hôi thối, ai ngó ngàng đến. dù , ông vẫn c.h.ế.t.
Ông đang chờ!
Chờ 027 , chờ ánh sáng một nữa soi rọi nơi . Dù c.h.ế.t, ông cũng c.h.ế.t khi đang hướng về phía ánh sáng.
Khi bệnh viện bắt đầu hỗn loạn, ông căng thẳng phấn khích.
Chính trong lúc đó, Cố Lam – mang thể rách nát – lặng lẽ đến bên ông, trong bóng tối cầm lấy bàn tay gãy của ông.
Cô định điều gì đó, nhưng nhất thời chẳng mở lời thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-207-cuoi-cung-cung-bi-hon-roi.html.]
Rất lâu , trong tiếng run rẩy của ông, cô mới khẽ :
“Cháu đến .”
Ông lão yếu ớt nắm tay cô, run rẩy, bật . Tiếng khàn đặc như kèm cả nước mắt:
“Tốt quá… Tốt quá… Không cần cháu là ai, bọn !”
Ông thể cử động nhiều, nên Cố Lam đỡ ông lên giường. Khi thấy hình dạng hiện tại của Cố Lam, ông mở to mắt ngạc nhiên:
“Cháu… đau ?”
Cố Lam đáp:
“Bác còn sợ đau thì cháu sợ gì? Bác nghỉ , ngủ một giấc. Đợi đến sáng, thứ sẽ thôi. Bây giờ y học phát triển lắm, chân tay của bác sẽ chữa mà.”
Ông lão , khẽ :
“Bác sợ chân tay lành , bác già , cần khỏe mạnh cũng … Bác chỉ sợ mù, thể thấy bình minh nữa…”
Ngoài ông , còn bốn ông lão khác và năm phụ nữ cũng từng ngược đãi, nhưng vẫn giữ niềm hy vọng.
Khi họ Cố Lam , tất cả – dù thể tàn tạ – đều gắng sức dậy, cùng cô chiến đấu.
Và , Cố Lam thấy một đứa trẻ.
Một bé trai tầm năm sáu tuổi. Mặt mũi em hủy hoại, còn ngũ quan, mất khả năng nhận thức thế giới bên ngoài và điều .
Thế nhưng, khi Cố Lam bế em lên, trong hốc mắt trống rỗng tuôn nước mắt.
Trong lòng Cố Lam như ngọn lửa giận bùng cháy.
Đến cả một đứa trẻ mà bọn chúng cũng tha ?!
Bên cạnh một phụ nữ cất giọng khàn đặc:
“Đứa trẻ thích … Nó bắt vì cho là mắc chứng hoang tưởng nặng. từng ở chung phòng với nó. Đêm nào nó cũng ngủ , cứ sợ co ro trong góc.”
“ mỗi khi giọng , nó sẽ …”
Cố Lam nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ. Khi em xong, đưa tay chạm mặt cô, dù chỉ một cái vuốt nhẹ thôi cũng khiến da thịt tổn thương của cô đau nhói.
Cố Lam vẫn dịu dàng :
“Ổn … Mọi thứ sẽ thôi.”
Tuyệt đối sẽ !
Cố Lam , khi cô tập hợp nhiều như , chắc chắn bệnh viện sẽ sớm phát hiện . Dù mục đích của đối phương là gì, điều quan trọng bây giờ là xây dựng lực lượng.
Thân thể ban đầu của cô sức chiến đấu mạnh, nhưng giờ khác cướp mất.
Cô định tìm những còn khả năng chiến đấu, giam giữ để thí nghiệm – chính là những mà tiểu nữ quỷ trong gương từng kể cho cô .
cô ngờ rằng, khi cô đang tìm họ – họ cũng đang tìm cô.
Trong hành lang, một sinh vật như thể đang trong trạng thái "hóa thú" xuất hiện – cơ bắp phồng lên, căng chặt như một quả bóng thịt di động, còn gớm hơn thịt heo bơm nước.
Sinh vật thở hổn hển, tay ném văng một bác sĩ đang cầm dao.
Khi đối mặt với Cố Lam, gào lên với giọng khàn đặc:
“027?! Là ?!”
Tiểu nữ quỷ bên tai Cố Lam nhanh chóng thì thầm:
“Đó là 014! Từng ở cùng tầng với . Sau bắt thí nghiệm với t.h.u.ố.c điên của bệnh viện… Anh từng cứu !”
Nghe , Cố Lam lập tức trả lời:
“Là !”
Cục thịt cơ bắp lộ nụ méo mó khuôn mặt gần như chẳng còn ngũ quan, gầm lên vui mừng:
“Cuối cùng cũng tới! đợi cả tuần đấy! Cậu sống trong tuần hả?! Thôi kệ! Giờ , cùng cứu !”
Nói liếc thể hiện tại của Cố Lam:
“Mà nè, trông như phụ nữ ? Nhìn yếu xìu luôn, đ.á.n.h đấy?”
Cố Lam còn kịp đáp, thì đột nhiên phía cô một đôi tay ôm lấy eo cô.
Khoảnh khắc đó thật sự quá đáng sợ!
Thân thể hiện tại của cô – mà cũng ôm eo ?!
Cô lập tức phắt , định ném sang một bên.
Kết quả, thì thấy ngay gương mặt của Cảnh Vân Khuê...
Một nụ rạng rỡ đến mức khoa trương nở khuôn mặt dính đầy m.á.u – rõ là của của ai.
Khí chất của đàn ông khác với Cảnh Vân Khuê .
Cố Lam nghi ngờ:
“Số 001?”
Hay là… kẻ bắt chước?!
Người đàn ông gì, chỉ siết eo cô chặt hơn, mặt bao , hôn lên gương mặt môi miệng của cô – nơi từng là đôi môi!
Mắt Cố Lam trừng to như bóng đèn!
Bên cạnh, “cục thịt heo” rùng một cái, run bần bật.
Trời đất quỷ thần ơi… Không đây là 001 002 đó chứ?!
Bọn họ… thật sự thích 027 đến mức ?!
Cậu thành như … mà vẫn dám hôn?!
…Thật sự là dũng sĩ! Thật sự quá mạnh mẽ!
Tiểu nữ quỷ trong gương thì chuyện gì xảy , cứ lảm nhảm hỏi bên tai Cố Lam:
“Gì thế? Gì ? Có chuyện gì ?”
Cố Lam cũng trả lời luôn – chủ yếu là vì… cô miệng để trả lời.
Một giây , Cố Lam đẩy mạnh .
Người đàn ông khẽ mím môi, trong mắt là sự điên cuồng và thỏa mãn đan xen. Gương mặt trắng trẻo, nho nhã vấy máu. Anh đưa tay chạm môi, lấy chút m.á.u bên khóe miệng, trông như một nốt chu sa đỏ tươi ngay mép.
Anh cô, khóe môi nhếch lên:
“Đoán xem là ai?”
Cố Lam lạnh mặt:
“Anh? Anh là đồ biến thái!”