Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 206: Chúng Ta Vẫn Luôn Đang Đợi Cậu

Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:02:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng ... là 001…

Cố Lam hiểu nhiều về nhân cách 001 – một nhân cách khác tồn tại trong Cảnh Vân Khuê. Cô gần như từng gặp qua , chỉ 001 điên cuồng. Mỗi xuất hiện, luôn như thể mất trí.

Lần khi cô đến thế giới trong tâm trí của Cảnh Vân Khuê, chính nhân cách cô xuất hiện, con quái vật mắt đỏ ngoài cửa sổ – gọi là Đăng Lung Quỷ – nuốt chửng.

Còn bây giờ, cô chỉ là một mảnh gương nhỏ xíu, cực kỳ bé nhỏ, chẳng khác gì một hạt bụi vô hình trong thế giới .

Người đàn ông trong phòng bệnh vẫn đang liên tục đập đầu tường. Tiếng va chạm giữa đầu và bức tường cứng thôi cũng cảm thấy đau buốt. Anh đập đầu thì thầm lặp lặp :

“... yêu ... tuyệt đối thể quên ... yêu 027... nhất định nhớ... nhất định nhớ...”

Giọng lạc cả vì đau đớn, khiến ai cũng cảm thấy xót xa.

Lý trí mách bảo Cố Lam rằng lẽ đó 001 thật. Nếu đúng là 001, tại ở ngay gần gương quỷ thế ? hợp lý, cô vẫn thể kìm tò mò…

một chút.

Lúc Cố Lam nhẹ nhàng di chuyển gần, cô chẳng còn hình dạng cụ thể nào nữa. Cô chỉ là một phần trong chiếc gương – và chiếc gương đó phản chiếu khác. Dù quen thấy, họ cũng chỉ thấy gương phản chiếu chính họ mà thôi.

Ngay khi cô định tiến gần hơn…

Một âm thanh khàn đục phát từ góc tối trong căn phòng, giống giọng mà như tiếng loài thú, với giọng điệu kỳ dị:

“027... xuất hiện.”

“Cậu bỏ trốn.”

Câu khiến đang đập đầu tường khựng một giây, ngay đó đập mạnh hơn. Kèm theo đó là một tràng điên loạn vang lên, như thể ai đó tháo gỡ xiềng xích:

“027 đến ! Cậu thực sự đến ! yêu ! nhớ rõ! yêu sâu đậm! sẽ...!”

Người đàn ông từ từ xoay đầu trong bóng tối. Cố Lam thấy mặt , nhưng khí xung quanh như chấn động theo tiếng điên loạn của . Anh lên loạng choạng, đưa tay vén tóc trán, bước cửa phòng bệnh.

Anh dùng hai tay đẩy mạnh, mở toang cánh cửa vốn khóa chặt.

Ra đến hành lang, ánh đèn chiếu thẳng lên mặt – là khuôn mặt y hệt Cảnh Vân Khuê, nhưng đầy những vết m.á.u loang lổ do va đập tường.

Cảnh Vân Khuê thật sự từng sạch sẽ, nét quý phái và vẻ ngoài dịu dàng, lịch sự.

gã đàn ông chỉ mang theo sự điên cuồng, bạo lực và khát khao hủy diệt tất cả. Miệng “yêu”, nhưng trong mắt chỉ là sự ám ảnh và thù hận.

Cố Lam – lúc đang ẩn trong một mảnh gương nhỏ – còn kịp rút lui thì bất ngờ một bàn tay to, hôi hám, như đang phân hủy, che kín gương .

Khi gã đầu, ánh mắt đỏ ngầu đầy sát khí, dửng dưng bước , phớt lờ cái thứ quái vật đang cuộn tròn trong phòng.

Hắn cứ thế đến phòng bên cạnh, đẩy mạnh cửa gào lên:

“027! Cậu ở ?! đang tìm !”

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi , Cố Lam nhận là Cảnh Vân Khuê. Cũng nhân cách 001 002.

Đây là một con quái vật... chỉ hình dáng giống mà thôi.

Suy nghĩ đó khiến lòng cô nghẹn . Số 001 biến mất là vì cô, và cô khi đang tìm Cảnh Vân Khuê, bỏ rơi 001.

Tất nhiên, tất cả những điều chỉ thể xảy nếu cô vẫn còn giữ mạng.

Lúc , bàn tay ghê rợn vẫn đang che lấy cô – đúng hơn là che lên gương. Cô im lặng, cố tỏ chỉ là một mảnh gương bé xíu vô hại.

Quái vật như lột sạch da thịt, chỉ còn hình dạng mờ nhạt như một cái xác trần trụi – bỗng lên tiếng.

Giọng nó trầm khàn, quái lạ, khó nhận là con , nhưng Cố Lam vẫn .

:

“Nếu ngại... thì dùng xác của .”

ngờ sẵn sàng để cô nhập nhanh đến . Cô vẫn im lặng, tiếp tục giả một mảnh gương bình thường, chút phản kháng.

Ngoài hành lang, đèn vẫn đang chiếu sáng.

Dần dần, một nhóm bắt đầu xuất hiện. Họ khác với đám bác sĩ đầu lúc nãy – bọn họ bình thường: khuôn mặt rõ ràng, tứ chi đầy đủ, mặc áo blouse trắng, chuyện bằng tiếng .

“027 trốn nhỉ?”

“Gương quỷ với con cóc cũng tìm . Chỉ phát hiện một mảnh gương nhỏ. Chắc chắn là 027 trốn đấy.”

“Chúng thả bản 001 ngoài , với chấp niệm của 001 dành cho 027, chắc sớm muộn gì cũng tìm .”

“Phải tìm nhanh! Chính là nguồn cơn của tội . Cậu tưởng mang ánh sáng đến cho thế giới ? Ha! Ánh sáng vụt tắt, chỉ còn bóng tối sâu hơn thôi.”

“Chuyện quái lạ trong bệnh viện đều là vì cả!”

“Than vãn cũng vô ích. Mau bắt mới là điều quan trọng!”

Đám từng là bệnh nhân giờ trở thành quản lý bệnh viện. Họ chuyện thong thả như gì, đối lập với tiếng rên rỉ đau đớn vang lên từ đó trong dãy hành lang.

Khi đến phòng nơi bản 001 từng ở, một thấy sinh vật đang co rút đầy m.á.u me ở góc phòng và đầy ghê tởm:

“Cái thứ đó vẫn xử lý ? C.h.ế.t ?”

Người bên cạnh nhún vai:

“Không . Mà ai quan tâm chứ. Đám thực thể thử nghiệm c.h.ế.t , nhưng bọn họ thà ăn thịt chơi đùa bởi mấy con quái vật cũng còn hơn là tin ‘thần thật’.”

“Loại cũng sẽ c.h.ế.t thôi. Chỉ cần khóa cửa , nó sẽ c.h.ế.t đói. Mà , nhớ bệnh là một cô gái xinh lắm… nếu…”

“Thôi . Giờ như , ai mà thèm. chẳng còn chút ham nào.”

Họ thản nhiên đóng cửa , chẳng buồn sửa cái ổ khóa phá hỏng. Họ tin rằng đám quái vật bên trong thể trốn ngoài.

Với họ, đây là nhà tù. Với quái vật, cũng như .

Ánh sáng ngăn . Tiếng cũng biến mất.

Căn phòng tối đen như mực, ngột ngạt đến mức khiến tuyệt vọng. Quái vật – thể đang sợ hãi hoặc đang giả c.h.ế.t – phát tiếng động nào nữa.

Một lúc lâu , khi thứ yên ắng , tiếng thở yếu ớt mới vang lên.

Cố Lam nghĩ đến cái sinh vật lột da mặt , từng là một cô gái xinh ... lòng cô chợt đau nhói.

Cô từng mang đến ánh sáng cho nơi .

kể từ khi cô rời , bóng tối chỉ ngày càng dày đặc hơn.

Sửu bát quái là như , gương quỷ cũng thế, còn sinh vật ... càng đáng thương hơn.

Trong lòng Cố Lam như xé toạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-206-chung-ta-van-luon-dang-doi-cau.html.]

Nếu một nữa…

Lúc Cố Lam còn đang ngổn ngang trong cảm xúc đau lòng và day dứt, giọng của “quái vật” vang lên. Giọng nó khàn khàn, dị thường, gần như là tiếng rên rỉ của một loài thú thương – vang lên giữa căn phòng bệnh âm u.

Không ai đến gần nó, , là… ai đến gần cô .

cất tiếng:

cũng chắc cái mảnh gương nhỏ thật là , 027… Hoặc thể đang ở đây, chỉ là lên tiếng. đợi lâu.”

“Không chỉ , đều đang chờ …”

Quái vật chậm, giọng ngập ngừng, mỗi lời phát đều cực kỳ cẩn thận, quan sát xung quanh. Cố Lam lắng chăm chú.

đặt một mảnh kính vỡ nhỏ trong bóng tối.

thấy Cố Lam, và Cố Lam cũng thấy . , Cố Lam vẫn – đối phương đang thẳng .

Chờ một lúc lâu, quái vật tiếp tục lên tiếng:

“Từ khi rời , nơi đổi .”

“Tất cả bác sĩ và y tá từng việc ở đây đều quái vật ngoài bệnh viện ăn sống. Ở chỉ còn bệnh nhân. Có mở hết tất cả cửa phòng bệnh, lúc đó… cứ ngỡ thấy ánh sáng.”

đó, bọn – một đám phụ nữ và già – nhốt trở phòng giam.”

“027… Cậu đúng. Cậu từng kể một câu chuyện về tận thế. Một sống sót trốn trong phòng nhỏ, cuối cùng quái vật phát hiện và g.i.ế.c c.h.ế.t.”

“Bây giờ nơi chẳng khác gì hang ổ của quái vật. Ngoài bệnh nhân , những kẻ còn đều là quái vật.”

“Mà khi rời , con trở thành kẻ đáng thương nhất. Những kẻ mạnh mẽ, mất nhân tính, hoặc sẵn sàng đầu hàng cái ác, gọi là ‘’. Còn những từng là nhân loại – những tử tế, mềm mỏng, vì nghi ngờ bản điều trị sai – vẫn là mồi ngon. Vẫn nhốt trong lồng như thú vật.”

Nghe đến đây, trái tim Cố Lam như bóp nghẹt.

Cô chẳng gì, cũng thể lên tiếng lúc .

Quái vật vẻ đây là thật sự là Cố Lam. Cô chỉ đang cố giữ lấy chút hy vọng cuối cùng.

“027… Mọi đều rằng sẽ ngày thứ bảy. Chính là hôm nay.”

“Chúng vẫn luôn đợi . nếu đến, cũng cả. Bởi vì chúng là điều mà bọn họ sợ hãi, nhưng cũng là điều chúng hy vọng. Chỉ cần từng tồn tại, thì đó là điều may mắn .”

nghĩ… nếu thấy bệnh viện bây giờ, chắc sẽ thấy tuyệt vọng. Thậm chí thấy đau lòng. Cậu từng mang đến ánh sáng, nhưng rời . Thế giới chìm bóng tối sâu hơn.”

quen . nếu thấy biến thành thế , chắc cũng tuyệt vọng lắm…”

“Không chỉ , mà còn , nhiều lương thiện. Tất cả đều tra tấn thành những thứ mà cũng chẳng còn là ma. Nếu thấy mấy từng giống như 001, chắc còn đau lòng hơn…”

001 vẫn ở trong bệnh viện . Ban đêm, nơi vang vọng tiếng điên loạn và những tiếng gào thét tuyệt vọng.”

“Số 001 yêu đến điên dại. Tất cả bản tạo từ ký ức của đều ám ảnh vì . Bọn họ thể nào quên .”

“Rồi họ – những bệnh nhân ở đây – dùng chính sự ám ảnh đó để tìm kiếm . Họ săn lùng bất kỳ ai từng gặp , hành hạ họ đến phát điên, đến mức khiến những đó chỉ còn hận thù đối với .”

Quái vật dừng một lúc, tiếp tục bằng giọng mơ hồ:

hy vọng thấy thứ như thế , đừng tuyệt vọng. Đừng đau lòng… Vì chúng , bọn họ càng điên loạn, càng chứng minh rằng họ sợ hãi .”

thì thầm với mảnh gương nhỏ bé:

từng là Hoa Hạ. Đất nước chúng cổ xúy chủ nghĩa cá nhân.”

“Chúng nhiều hùng – mỗi lên chống phận đều là hùng.”

“Thế giới đen tối và méo mó cần ánh sáng. Cậu từng mang đến ánh sáng cho chúng , để chúng thấy bóng tối sâu hơn, và cũng nếm trải nỗi tuyệt vọng nặng nề hơn. , chúng vẫn ơn ánh sáng .”

giống họ – những kẻ thấu tất cả nhưng vẫn chọn sa đọa, chọn trở thành thứ tồi tệ hơn chỉ để sống tiếp. Có nhiều giống …”

“Chúng biến thành quái vật, chúng sẽ c.h.ế.t, c.h.ế.t trong sự khinh bỉ của họ, chút tôn nghiêm… nhưng chúng điều đó xứng đáng. 027, lẽ cũng c.h.ế.t – c.h.ế.t con đường sự thật.”

“Sau sẽ còn nhiều c.h.ế.t nữa. Mỗi đều là vì ánh sáng thật sự mà hy sinh.”

“Có thể thế giới sẽ đổi chỉ vì chúng ‘hiểu bóng tối’. chúng tình nguyện trở thành những ngọn lửa nhỏ, đốt cháy chính để mang đến ánh sáng thật sự.”

“Chúng sẽ luôn rằng đúng, dù cơ thể trở thành thế vẫn … chính bọn họ mới là quái vật.”

Giọng quái vật càng lúc càng nhỏ. Sau khi xong những lời đó, cô vô cùng kiệt sức.

Rất mệt…

, một giọng dịu dàng, thậm chí nghẹn ngào vang lên:

“Cảm ơn cô… Đã chịu đựng đến giờ.”

Đôi mắt lột mí của quái vật đột nhiên trợn to. Cô gắng sức mảnh gương nhỏ đang cầm trong tay:

“027... Là thật ? Mình... đang mơ ?”

Giọng Cố Lam vang lên từ trong gương:

“Không. thực sự . Mọi thứ các … đều là sự thật.”

“Cô thể kể hết cho ? Mọi chuyện cô .”

“Sau đó… hãy mở cửa. Đưa thể cho . Còn … để lo.”

“Cảm ơn cô. Cảm ơn tất cả . Mọi mới là ánh sáng thể dập tắt giữa bóng tối .”

Sâu trong bóng tối là tuyệt vọng sâu nhất. cũng chính từ nơi đó, ánh sáng chân thật nhất sinh .

Nhân tính thể đen tối đến mức khiến dám thẳng, nhưng đôi khi, nó rực rỡ như một ngọn đèn nhỏ.

Người phụ nữ từng biến thành quái vật kể tất cả những gì cô cho Cố Lam.

, khi màn đêm ngày càng đặc quánh, cả bệnh viện bắt đầu hỗn loạn vì tìm Cố Lam. Càng lúc càng nhiều quái vật lang thang trong hành lang.

Khi , một sinh vật lột sạch lớp da bên ngoài, cơ thể rướm máu, lững thững nhưng kiên định, đẩy cửa phòng bệnh bước .

Cô – đúng hơn là “nó” – gương mặt giống như mổ xẻ, đáng sợ đến mức chỉ cần thấy như đang gặp ác mộng.

Trên cô, là một chiếc gương nhỏ.

Từ bên trong chiếc gương , một giọng ngọt ngào vang lên khe khẽ:

“Xin … Lâu gương. Không ngờ cơ thể trở nên như … đáng sợ đến thế. Hay là… chúng thử tìm một cơ thể hơn nhé?”

“Chỉ là… thì hầu hết… đều là .”

 

Loading...