Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 204: Để Cậu Ấy Giải Khuây
Cập nhật lúc: 2025-11-11 12:02:25
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Lam thấy một giọng xa lạ vang lên, nhưng cô lên tiếng. Trước mắt cô là một màu đen kịt, thấy gì cả.
Cô thậm chí phân biệt nổi đang ở hành lang, trong phòng bệnh, là ở một chỗ nào khác. Không khí thì ngập mùi ẩm mốc và thối rữa của đồ ăn hư, khiến buồn nôn.
Không ánh sáng, cũng cái mùi kinh khủng là từ phát từ thứ gì khác. Cô cũng chẳng chắc đang chuyện với ... thứ gì khác.
Cố Lam giữ im lặng, trong bóng tối chỉ còn thấy tiếng thở khẽ của chính cô. Còn hoặc vật hề thở.
Toàn cô căng cứng như dây đàn, cảm giác như đang là con mồi quái vật rình rập. Ngoài việc cố gắng giữ an cho bản , cô dám manh động.
Trái với sự cảnh giác cực độ của cô, kẻ đối diện khá lơ là.
Hắn đợi một lúc cô đáp , giọng cũng thấp xuống:
“Cậu là 027 đúng ? M* nó, xong ! Đừng là bọn nó điên đến mức dùng cả 027 thật đấy nhé?”
Vừa dứt lời, định chạy.
lúc đó, Cố Lam duỗi tay , đụng , nhưng chạm trúng một vật lạnh và trơn – giống như là… gương?
Gương khiến cô lập tức nhớ đến đến giấc mơ của Cảnh Vân Khuê, cô từng nhà vệ sinh ma, và trong gương một con quỷ định dọa cô.
Kết quả là, Cố Lam diễn trò dọa ngược nó, giả vờ ma nhập định "ăn tươi nuốt sống" nó luôn. Con quỷ trong gương sợ đến mức chạy mất dép.
Cô nghĩ mà cảm thấy hồi đó còn diễn “ màu”, đúng là xứng với danh “ảnh đế”. Bây giờ thì khác , khi từng chạm mặt những “con quỷ cấp cao” trong giấc mơ Hoa Dận, kỹ năng của cô lên tầm cao mới.
Cô khẽ nhếch môi trong bóng tối, thấp giọng trả lời:
“027 là cái gì?”
Câu vang lên trong gian vắng lặng, như vọng chính .
Cô chậm rãi lùi , tìm công tắc đèn. ngay lúc đó, trong căn phòng vang lên tiếng “kẹt” – cửa ai đó đóng , “cạch” một tiếng, khóa từ bên ngoài.
Toàn Cố Lam lập tức căng cứng, tay siết chặt thành nắm đấm, mắt vẫn nhắm. Cô đang tính toán tình hình, đèn bỗng bật sáng.
Đèn bật lên quá đột ngột khiến cô thể thích ứng kịp. Thay vì mở mắt , cô nhắm chặt mắt , với tay theo hướng công tắc định tóm lấy kẻ bật đèn để phản công .
cô đụng … mặt gương.
Cố Lam từ từ mở mắt .
Một tấm gương to tướng đang dựng ngay bên công tắc đèn.
Dù ánh đèn mờ mờ ảo ảo, mới mở mắt rõ, nhưng cô vẫn cố nheo mắt để rõ hơn. Cô bước lùi ba bước, giật .
"Gương? Sao gương ở đây?"
Trong gương là bóng cô phản chiếu. Khi cô thử gõ mặt gương, “Cố Lam” trong đó chớp chớp mắt hiện vẻ mặt bất đắc dĩ:
“M* nó! Sao giả thần giả quỷ chứ? là tới cứu mà!”
Cố Lam nhướng mày, chẳng buồn nhiều lời. Giờ việc quan trọng nhất là tìm cho Cảnh Vân Khuê, còn thì... chẳng thể tin ai cả.
Cô im lặng chằm chằm “cô” trong gương. Con quỷ bắt chước hình dạng cô – vẻ đang lo lắng thật sự, cứ lẩm bẩm:
“Tính cách ... giống lắm. Theo truyền thuyết trong bệnh viện, 027 là kiểu điên điên khùng khùng mới đúng. Cậu thì bình tĩnh quá mức, thấy sai sai... Hay là đóng giả?”
Cố Lam hỏi thẳng:
“ hiểu đang gì. Anh đợi bao lâu ?”
Quỷ trong gương kỹ cô, lắc đầu:
“Không đợi lâu. mà trong bệnh viện lời đồn, tối nay 027 sẽ về. Họ 027 thể đưa chúng đến tự do thực sự.”
Con quỷ trong gương mang hình dáng giống hệt cô, nhưng ánh mắt và cách chuyện ngây ngô hơn nhiều.
Cố Lam chẳng gì, chỉ lặng lẽ quan sát. Con quỷ thì thở dài:
“ ngay đó... Thôi để tìm thêm. Dạo gần đây bệnh viện kỳ lắm, thì ít, mà gặp chuyện lạ.”
Cô vẫn im lặng. Trong lòng cảnh giác sẵn. Trước Cảnh Vân Khuê từng : loài quỷ trong gương thể bắt chước ngoài đời, thế họ.
Cô trầm ngâm. Đợi con quỷ lảm nhảm xong, mới lên tiếng:
“Cái bóng trong gương... đang chuyện với ? Anh là ma đúng ?”
Con quỷ đảo mắt: “Tất nhiên ... Cậu mau rời khỏi đây . tại đến đây, nhưng nơi nguy hiểm lắm, bắt thì tiêu đấy. Cậu mau !”
Cô vẫn yên, mắt vẫn đầy cảnh giác, nhưng xen chút m.ô.n.g lung như kiểu tin ma thật sự. Quỷ trong gương thấy thế càng khẩn trương nhưng cũng phần háo hức.
Cả cái bệnh viện , chỉ nó và con ma nữ trong nhà vệ sinh là nhớ tính cách thật sự của 027. Tiếc là hai đứa tìm mãi thấy .
Và khi tìm 027, bọn nó cũng chỉ thể tiếp tục sống trong sợ hãi mà thôi...
Vì đêm hôm đó, khi 027 gây náo loạn, tất cả – cả lẫn quỷ – đều xoá sạch ký ức. Chỉ còn một vài kẻ liên quan đặc biệt mới giữ một phần ký ức đó.
Mà nhờ “thần” ban phước gì hết – ngược , “thần” lệnh bắt 027 nếu . Và ép phát điên.
Gương quỷ tra tấn 027. Nó chỉ tiếp tục tồn tại. Chỉ cần còn sống, nó sẽ tất cả.
Thấy cô chịu , gương quỷ vẫy tay: “Đi mau! Dùng gương mặt 027 ở đây nguy hiểm! Cậu mau tới tầng 4 tìm 002, đó sẽ bảo vệ !”
lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng đập dữ dội.
Cánh cửa khóa chặt thứ gì đó đập liên tục, gần như sắp bung . Đèn trong nhà vệ sinh chập chờn. Gương quỷ càng hoảng hơn: “Đi nhanh !”
Cố Lam xoay , ánh mắt lạ.
Gương quỷ mà cảm thấy… quen lắm.
Vài giây , cửa bật tung, một con quái vật cao hai mét, đầu, lao . Cả hành lang tối om, chỉ còn con quái giữa phòng.
Nó vươn tay, túm lấy Cố Lam đang đó.
Cô “Cố Lam” hét lên chói tai:
“Cứu với! 027! Bắt nhầm ! là quỷ gương! là quỷ mà! Không 027!”
Con quái vật chẳng buồn , lôi “Cố Lam” đang vùng vẫy hét la theo nó dọc hành lang tối tăm.
Trên trần nhà, từng con mắt đỏ dần dần mở .
Ở cuối hành lang, một cánh cửa mở , bóng tối bên trong như thể nuốt chửng thứ.
“Cố Lam” vùng vẫy điên cuồng:
“ là gương quỷ! Là gương quỷ tìm vật thế ! Khi nãy 027 bắt chước hảo, ... đó... cướp xác ! Bây giờ 027 ở trong gương! Mau tìm !”
Tiếng hét đó vang vọng khắp tầng.
Ở một căn phòng tối khác, Cảnh Vân Khuê từ từ mở mắt.
Anh đang giường bệnh, tay chân trói chặt, m.á.u chảy lênh láng từ hai cổ tay.
Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, môi cũng mất hết màu.
Trước mặt là một mặc áo blouse trắng – mặt béo, da trắng, “hiền”… nếu con d.a.o phẫu thuật đầy m.á.u trong tay.
Hắn Cảnh Vân Khuê, méo mó biến dạng:
“Số 002 , điên ... sẽ chữa khỏi cho . Cả đồng bọn của nữa. Mau ! Số 027 đang ở ?!”
Ở nơi , con chẳng khác gì cá thớt.
Dù m.á.u đang ngừng chảy, Cảnh Vân Khuê vẫn giữ nụ dịu dàng, đầy mỉa mai. Anh bằng giọng yếu:
“Các chuẩn kỹ lắm. Khống chế , dụ 027 tới, định phát điên đúng ? Không tệ... Lại đây, đang ở ...”
Giọng ngày càng nhỏ, gần như thấy nữa.
Tên mặc áo blouse hí hửng cúi gần.
“Ở ? Mau ! 027 đang ở ?!”
Chưa kịp dứt lời, hét toáng lên:
“TAI TÔI!!!”
Cảnh Vân Khuê nhân lúc cúi xuống, c.ắ.n phăng tai .
Miệng đầy máu, nhưng vẫn giữ nụ dịu dàng như cũ. Anh nhổ tai sang một bên, :
“027 hạng mấy thể đụng đến.”
“Đợi tìm , sẽ cắt mấy thành từng mảnh… để giải khuây.”
Chương 205.1: Sửu Bát Quái, Có Cũng Đừng Bật Đèn Lên
Cố Lam vẫn tìm Cảnh Vân Khuê. Thật , chỉ tìm thấy , cô còn đang cố quen với cơ thể mới của nữa.
Cô còn là sống, nhưng cảm giác “quỷ trong gương” thì đúng là lạ – mới mẻ, kỳ quái.
Cảnh Vân Khuê từng với cô: Quỷ trong gương thường sẽ bắt chước hành vi của thật chiếm lấy cơ thể họ. quỷ trong gương chắc chắn ngờ – Cố Lam điều ngược .
Cô đoán hành động của nó, cố tình “bắt chước ngược”, để con quỷ tự tay thế cô – và thế là quỷ “bẫy”.
Bình thường là quỷ hại . Lần , lừa quỷ.
Căn toilet vẫn tối om. Cố Lam lúc đang kẹt trong chiếc gương. Cô kẻ đang cố bắt và giăng sẵn bẫy ở đây, nên cô cũng định trốn ở đây lâu. Càng chần chừ, Cảnh Vân Khuê càng nguy hiểm.
Cô lo cho , thực sự lo. Vì bây giờ họ như kiểu “ ngoài sáng, địch trong tối”, rõ nguy hiểm nhưng thấy hướng nào mà né.
Lần khi cô bước giấc mơ của Cảnh Vân Khuê, từng với cô một sự thật: Thế giới chính là nơi tạo “nhân cách” để gửi đến các thế giới khác.
Nghĩa là, những trong các giấc mơ khác cũng thể từng đưa tới bệnh viện . Họ sẽ “ da đổi mặt”, tẩy não, gán cho một tính cách mới, một phận mới – như những quân cờ.
Cố Lam nghĩ, cố quen với tình trạng hiện tại, tìm cách rời khỏi đây.
Lúc , cô nhạy bén nhận thứ gì đó đang gần từ hành lang.
Khi nguy hiểm thật sự ập đến, thường sẽ thời gian để bạn suy nghĩ.
Người bảo phản diện c.h.ế.t vì quá nhiều – nhưng đó là trong phim ảnh tiểu thuyết để “buff” cho nhân vật chính thôi. Chứ phản diện thực sự thì thường chẳng cho đối thủ cơ hội nào để thở .
Chỉ đầy một phút khi con quỷ kéo khỏi gương, cánh cửa toilet âm thầm đẩy . Trong bóng tối, một cánh tay dị dạng thò , cẩn thận thăm dò.
Sau khi chắc chắn động tĩnh gì, kẻ – hoặc là nó – lặng lẽ bước phòng. Không tiếng động. Không gì cả.
Nó lẳng lặng tiến đến gần bồn rửa mặt – nơi chiếc gương lớn nhất trong toilet.
Con quỷ trong gương vẫn thường ở đó...
Nó bước thì một giọng vang lên:
“Ha ha ha, khặc khặc khặc… Chào buổi tối nha, bé đáng yêu.”
Tiếng … quen đến lạ.
Trước đây, nó từng qua giọng qua loa phát thanh trong phòng bệnh. Đám trong bệnh viện bắt bọn họ giọng 027 lặp lặp , để khắc sâu đầu – để nếu giọng thì lập tức nhận và bắt giữ.
Quái vật giống như một con cóc dừng , cảnh giác về phía phát tiếng .
Giọng truyền từ chính chiếc gương lớn nhất trong toilet.
Ngay đó là tiếng khóa cửa “cạch” một cái.
Trán con quái vật toát mồ hôi lạnh.
Chẳng 027 biến thành quỷ trong gương ?
Quỷ trong gương thể khóa cửa?
Nếu Cố Lam mớ thắc mắc đó, chắc sẽ bật . Vì lúc đầu, chính cô cũng thấy lạ – quỷ trong gương khóa cửa từ bên ngoài?
Sau khi chính trở thành “quỷ trong gương”, cô mới hiểu.
Cửa đó do quỷ khóa. Là một thứ bên ngoài vẻ như thôi.
Việc bật đèn thì đúng là do quỷ điều khiển – nó dùng viền gương chạm công tắc đèn để bật lên.
Ngay từ đầu, cô bước một cái bẫy sắp đặt kỹ.
Mà dựa những gì đang xảy , Cố Lam đoán chắc: đám bên ngoài giăng sẵn đủ kiểu phục kích . Việc chỉ để một con quái vật vẻ ngu mạnh đây… chứng tỏ nó chỉ là mồi nhử.
Cô hết .
Con quái vật mới vẫn còn lo lắng ngó ngó , cuối cùng dừng mắt gương.
Hình ảnh trong gương là chính nó – nhưng là một bản xí, kinh tởm đến mức khó tin. Những cục u mọc đầy mặt, mí mắt, khóe miệng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-204-de-cau-ay-giai-khuay.html.]
Nó vốn từng là điển trai. đó, mấy gã bác sĩ ép nó biến dạng – từ trở thành thứ , chẳng quỷ.
Cũng vì nó còn là , nên mới cử tìm 027. Vì con thể quỷ trong gương chiếm xác, nhưng nó thì .
Nó dám hình ảnh trong gương – chỉ thấy ghê tởm chính .
Nó cúi đầu.
Còn “bản ” trong gương thì ngẩng đầu, ánh mắt đầy khinh bỉ.
Giọng vang lên từ gương:
“Ngẩng đầu lên , sợ cái gì?”
Quái vật ngẩn , chậm rãi ngẩng đầu gương – và… hối hận ngay lập tức.
Từng cục u nổi mí mắt phản chiếu , khiến nó buồn nôn.
Nó lẩm bẩm:
“Có thể… thể tắt đèn ?”
Cố Lam, đang ở trong gương, đối diện với “khuôn mặt gớm ghiếc” , đưa tay sờ lên mặt . Thật kỳ lạ, cô thể cảm nhận rõ từng chỗ lồi lõm như thể chính là cái bản quái vật đó.
Dù trong gương, quái vật đau khổ, cô cảm giác như đang chính trong gương .
Con quái vật ngoài gương rụt rè, cứ như bản chỉ là một cục rác.
Cô thẳng nó, khiến nó càng khó chịu. Nó gầm lên:
“Cậu chính là 027 đúng ?! Quả nhiên là một con quỷ!”
Cố Lam nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời:
“Cảm ơn lời khen. thấy còn đủ ‘quỷ’ lắm, nên… quyết định tặng một bài hát.”
Quái vật còn hiểu chuyện gì đang xảy , thì Cố Lam trong gương … mở miệng hát.
Giọng hát kinh dị phát :
“Sửu bát quái, cũng đừng bật đèn lên…
yêu, lang thang sân khấu tối om…
Sửu bát quái, trong thời đại mập mờ …
tồn tại, như một điều ngoài ý …”
Giọng hát đó thật sự đáng sợ – cứ như từng câu từng chữ là tiếng quỷ rên rỉ.
lời bài hát ... đ.â.m trúng lòng con quái vật.
Nó tồn tại, đúng là “một điều ngoài ý ”.
Miệng nó há hốc, theo bản năng lấy tay bịt tai:
“Đừng hát nữa! Đừng hát nữa!”
Cố Lam liếc nó:
“Sửu bát quái là ‘điều ngoài ý ’, nhưng thì . Anh là ‘hàng do ’ thì đúng hơn. Chiều cao 1m83, cơ thể chuẩn, mặt mũi cũng tệ, còn cả cơ bụng.”
“Nam tính , khí chất , tiếc là giờ mấy cục u phá nát hết .”
“Đang là một trai, biến thành thế ?”
Khung cảnh lúc đúng kiểu kinh dị.
Ngoài gương là một con quái vật, trong gương là một con quái vật khác – nhưng cái đáng sợ nhất chính là… quái vật trong gương chuyện.
Con quái vật ngoài gương đến đó thì như phát điên:
“Câm miệng! Mấy chuyện liên quan đến ! Tất cả là tại , 027! Nếu , thành như thế ! nhất định bắt !”
Chương 205.2: Một Cảnh Vân Khuê Khác
Con quái vật đầy mụn thịt càng nghĩ càng tức, tâm trạng gần như sụp đổ.
Nó chấp nhận nổi cái kiểu: gây chuyện đang ngay mặt , thế mà tỏ vô can, những lời nhẹ nhàng như chẳng liên quan gì cả!
Nét mặt nó dữ tợn, cơ bắp như co giật. Nó trừng mắt hình ảnh chính trong gương, hai mắt đỏ ngầu, như sắp nổ tung.
“Chính là tại ! 027! Chính vì cái bài phát biểu của cách đây bảy ngày mà cả bệnh viện đảo lộn!”
“Hầu như bộ bác sĩ và y tá đều 'tẩy bài'!”
“Trước đây, mấy bác sĩ ít nhất còn giống . Bọn họ tuy kỳ lạ nhưng vẫn còn thể giao tiếp . bài phát biểu của , thứ nát bét! Cậu gần như khiến bệnh viện sụp đổ! Cậu cho chút lòng nhân từ cuối cùng cũng biến mất!”
“Giờ thì tất cả các phương pháp điều trị đều bằng những thứ do… mấy kẻ 'khác ' phụ trách. Chúng còn điên hơn cả đám bác sĩ !”
“Chính cái gương mặt , cái cơ thể – là tại mới thành thế ! Rất nhiều xóa sạch ký ức, họ từng là , nhưng giờ cũng như – chỉ còn là một đám nô lệ hủy hoại!”
Cố Lam trong gương đến đây, đoán chuyện gì xảy khi cô rời .
Số phận, đúng hơn là thứ “vận mệnh” nào đó, trút hết đau khổ lên những vô tội.
Nó dùng họ như một cách để trừng phạt cô, để phá hủy cô.
Rõ ràng chính vận mệnh thứ trở nên méo mó, nhưng cố đổ hết lên đầu cô.
Cô thấy tội ?
Có.
cô tuyệt đối hối hận.
Chính vì , cô càng khiến cái vận mệnh khốn kiếp đó biến mất.
Nghĩ , Cố Lam nhếch môi , đặt tay lên viền gương, ánh mắt cô thẳng con quái vật đầy mụn thịt :
“Thật … cũng hiểu rõ mà. Không . Cho dù , mấy cũng chỉ là ch.ó giữ cửa, ai gì cũng .”
“Chẳng qua là quá thảm, nên cần một để đổ thôi.”
“Kẻ biến thành thế là đám bác sĩ, là những kẻ hủy hoại , . đến đây là để mang ánh sáng cho .”
Cố Lam , con quái vật cũng đặt tay lên mặt gương, nó căng cứng vì giận dữ. Nó hề nhận giẫm một mảnh gương nhỏ.
Nét mặt nó vặn vẹo. Nó chằm chằm trong gương như đ.â.m xuyên qua đó, như kéo Cố Lam ngoài.
Nó nghiến răng gầm lên:
“ là Sửu Bát Quái! bật đèn! ! Nếu bắt 027 và dâng cho 'Thần', thì mới thể khiến bệnh viện về như cũ!”
Cố Lam hiểu rõ . Trong mắt cô lúc chỉ còn sự châm biếm.
“Anh nhớ nổi những gì từng xảy , bởi vì địa ngục… bao giờ giáng xuống thôi.”
“Không , thể đưa về báo cáo kết quả công việc.”
Quái vật bật lạnh:
“Cậu trách á? Cậu tư cách gì để trách hả?! 027! Dù cả thế giới biến thành quái vật cũng chẳng cả, vì chính bọn cũng là quái vật !”
“Giờ đây, điều hành bệnh viện là chính những bệnh nhân từng nhốt! Bọn họ là bệnh nhân, lẽ hiểu nỗi khổ của bệnh nhân nhất – nhưng ? Chính họ còn đàn áp đồng loại khủng khiếp hơn cả đám bác sĩ!”
“Đây là sự thật, 027! Cậu thể thấy ánh sáng, nhưng thế giới … sớm chìm trong bóng tối!”
Ngay lúc đó – RẦM!
Cánh cửa toilet đá văng.
Một đám quái vật chen chúc ngoài cửa, con quái vật trong phòng bằng ánh mắt mỉa mai. Một kẻ trông giống trong đó lên tiếng:
“Ê, mày chuyện với 027 lắm lời chi? Mày nghĩ vẫn còn chút nhân phẩm ? Hay là mụn mọc đủ nhiều nên ăn chửi?”
“Haha, hôm nay để xem mày còn đến mức nào nữa! Tốn bao nhiêu thời gian chỉ để lảm nhảm! Đồ vô dụng!”
Con quái vật đẩy một góc.
Trong đầu nó, vẫn văng vẳng bài hát nãy:
“Sửu bát quái, cũng đừng bật đèn lên…
yêu, lang thang sân khấu tối om…
Sửu bát quái, trong thời đại mập mờ …
tồn tại, như một điều ngoài ý …”
Người yêu cũ của nó, giờ cũng đang ở đây. Mà giờ, nó từng yêu chính là kẻ nó ghét nhất.
Tâm trạng nó, Cố Lam hiểu.
Hiện tại, cô đang ngay đế giày của nó.
Lúc nãy, khi quái vật để ý, cô khéo léo di chuyển phần nhỏ chiếc gương – và một mảnh vỡ tí xíu dính đế giày của nó.
Gương hề nứt, nhưng phần mảnh đó nhỏ, đủ để phát hiện.
Giờ thì Cố Lam đang ẩn nấp ở đó.
Quỷ trong gương thể rời khỏi gương.
chính xác hơn, chúng chỉ thể khỏi gian “kín” mà gương đang chiếu thôi. Nếu trong một phòng mười chiếc gương, thì quỷ trong gương thể di chuyển giữa chúng.
Mà nếu chỉ một chiếc gương, chỉ cần vỡ nó thành nhiều mảnh – là thể tạo nhiều “cửa”.
Mọi thứ mắt tối đen, nhưng Cố Lam ngại.
Vì thứ đáng sợ hơn bóng tối… chính là lòng .
Cô bám theo quái vật rời khỏi toilet – cái nơi nặng mùi c.h.ế.t chóc .
Rời khỏi gian kín, Cố Lam giờ thể thoải mái “nhảy” giữa các mảnh gương – như cách quỷ trong gương từng tắt đèn lúc nãy.
Hành lang bên ngoài sáng trưng.
Một mảnh gương bé xíu như hạt gạo nhảy nhót lướt ~
Trong lòng Cố Lam vẫn đang ngân nga:
Sửu bát quái~ thật nhiều cũng thấy bình thường~ cứ chơi hết high~ đạp thật mạnh~ lộ một cú phản đòn chói loá~ Sửu bát quái~ đây là thời đại của tụi ~ tồn tại~ mới là điều bất ngờ~
Cô còn uốn éo vặn vẹo trong gương theo điệu nhạc như đang nhảy múa.
Mục tiêu của cô rõ ràng: Tìm Cảnh Vân Khuê.
Nếu tìm – thì tìm một sống, chiếm xác hồi sinh!
Vậy sống nhiều nhất ở ?
Cố Lam nhảy nhót khắp nơi, cơ thể cô giờ bé tí, nhảy riết cũng mệt. May mà tâm trạng cô , cứ hát “trượt” đến cửa một phòng bệnh.
Chẳng quan tâm bên trong là phòng gì, gần đây mệt , cứ chui cái .
Cô lách qua khe cửa len .
Vì cơ thể quá nhỏ, cô rõ trong phòng ai , nhưng trong, thấy âm thanh đập đầu tường.
“Cộc... cộc...”
Tiếng đập đầu mà rợn – giống như dùng chính trán để đập tường cho tỉnh táo.
Và đó ngừng lặp lặp :
“ là 001! chính là 001! là Cảnh Vân Khuê! Đám điên tụi bây! quên là ai! Không quên!!!”
“ tìm 027! yêu ! tìm ! yêu ! Thật sự yêu!! ——!”
“Tuyệt đối quên! Mấy lời tuyệt đối quên! Phải khắc lên tay! , khắc lên tay… yêu , yêu 027… thật sự yêu …”
Giọng đàn ông – Cố Lam nhận rõ.
là giọng của Cảnh Vân Khuê.
giọng kinh khủng, như tiếng thú giam giãy giụa, lúc nào cũng sẵn sàng gào thét.
Anh giống như điên, chỉ còn một chút lý trí mong manh – dùng cách cực đoan như đập đầu tường để giữ tỉnh táo.