Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 197: Hiểu Nhau Sâu Hơn
Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:20:21
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Lam ngờ đỡ cô là Diêm Tiêu.
Cô lập tức lời cảm ơn:
“Cảm ơn…”
kịp hết, Diêm Tiêu mặt , kiểu ngại ngùng:
“ định giúp , chỉ là…”
Còn xong, buông tay.
Cố Lam rơi xuống luôn.
Cô nghĩ, thật lòng cảm ơn mà…
Cảnh Vân Khuê thì đó, vẻ mặt như đang chờ cô tự chui đầu rọ.
ngay đó, ba bàn tay từ phía cùng lúc kéo cô lên.
Cố Lam lảo đảo dậy, ngẩng đầu thấy cánh tay của Hoa Dận đang chờ ôm cô lòng.
Cô theo phản xạ né sang bên… và đụng trúng Tư Hoán Văn.
Anh :
“Xem ngoài Diêm Tiêu , cũng thể cho cảm giác an .”
Cố Lam lắc đầu:
“Không , chủ yếu là đ.á.n.h . cũng nỡ đ.á.n.h .”
Tư Hoán Văn: …
Mặt tối sầm . Anh giận, nhưng thể giận thật với Cố Lam. Chỉ đành :
“Ý là… nỡ đ.á.n.h Vân Triết, đ.á.n.h Hoa Dận, còn thì dễ bắt nạt nhất trong ký túc xá đúng ?”
Anh nghiêng mặt về phía cô, giọng điệu lãng tử như đang tỏ tình:
“Vậy thì cứ bắt nạt . Với , là vô hại nhất, cũng .”
Cố Lam thấy cũng lý. Cô tinh nghịch, vòng tay qua cổ Tư Hoán Văn như em thiết, lắc lắc cổ :
“Phân tích tồi, nhưng đừng phân tích nữa.”
“Cuộc họp để bàn chuyện đối xử với các thế nào. Thật thấy các nghĩ gì cũng quan trọng. Mỗi cứ là chính , cần quan tâm khác nghĩ gì.”
Nói xong, Cố Lam buông Tư Hoán Văn , về mép giường của .
Cô quanh – thì , thì , thì chuẩn tắm – ánh mắt dừng ở Cảnh Vân Khuê.
Cô đặt hai tay lên đầu gối, nghiêm túc :
“ các tin . Ai cũng bí mật, điều đó cả.”
“Mục tiêu của chúng là trở thành bạn . Không ai cũng thể bạn, hiểu điều đó. Chúng là đồng đội cùng chiến đấu vì một mục tiêu chung.”
“Hay cách khác, là một liên minh. Mỗi là một quốc gia, và bây giờ chúng cần cùng đối đầu với thế giới bên ngoài.”
Vân Triết chớp mắt, lén lấy một cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc ghi từng lời Cố Lam .
Diêm Tiêu vẫn cầm hộp cơm, mặt lạnh tanh, nhưng trong đầu đang nghĩ chuyện buông tay để cô rơi xuống.
Không chút nào. Sau thể như nữa.
Hoa Dận cạnh Cố Lam, tựa cô, đầu gác lên vai cô, cảm thấy thoải mái, môi khẽ cong lên.
Tư Hoán Văn kéo ghế đối diện Cố Lam, vẻ mặt nghiêm túc.
Chỉ là… với ngoại hình và khí chất của , trông chẳng khác gì một thiếu gia đang cấp báo cáo.
Cảnh Vân Khuê với Cố Lam:
“ hiểu ý . xử lý vi khuẩn , sẽ cùng đối đầu với vận mệnh.”
Nói xong, toilet.
Lần đầu họp nhóm, Cố Lam thực sự nghiêm túc.
Thật , ai cũng giống như một con nhím – suy nghĩ riêng, hòa nhập.
Với những cá tính mạnh, “liên minh” là điều họ . Họ kiêu ngạo, theo khác. cũng chính điều đó tạo nên sức hút của họ.
Và Cố Lam thấy… sức hút đó là thứ cô cần.
Muốn chiến thắng, tập hợp tất cả sức mạnh thể. Phải tìm cách, cố gắng hết sức để giành phần thắng.
Cảnh Vân Khuê toilet. Cố Lam nhắm mắt nghỉ ngơi, tranh thủ hồi sức.
Hoa Dận vẫn tựa vai cô, ghé sát tai thì thầm:
“Em đang giận ?”
Cố Lam lắc đầu, tai vô tình chạm môi Hoa Dận.
Anh càng tươi, còn cô thì thấy… ngứa.
Cô thấy ngứa, nhưng lười mở mắt, chỉ thẳng:
“Không giận. đang nghỉ ngơi để chuẩn cho cuộc họp. Con quỷ từng sắp đặt vận mệnh của , nó tiếp tục tổn thương .”
“Sau , cảnh trong mơ sẽ càng khó khăn hơn. Chúng chuẩn thật kỹ.”
Cô chân thành. Hoa Dận xong cũng thấy ấm lòng, ghi nhớ từng lời.
Cô , con quỷ từng tổn thương, cô sẽ để nó tiếp tục hại . Cô đối xử với như …
Anh nhất định sẽ trân trọng cô. Tuyệt đối để cô tổn thương nữa.
Vân Triết cầm cuốn sổ nhỏ, nghiêm túc ghi từng lời Cố Lam .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-197-hieu-nhau-sau-hon.html.]
Viết xong, lén c.ắ.n đầu bút, nhỏ giọng hỏi:
“Chủ nhân, trong giấc mơ của và Hoa Dận, thấy hết con quỷ sắp đặt thứ ? Rốt cuộc là chuyện gì ?”
Không từ khi nào, cả nhóm bạn cùng phòng đều thói quen chờ Cố Lam tỉnh để hỏi về những gì xảy trong giấc mơ. Trước đây họ như , giờ thì ai cũng thấy chuyện đó là bình thường.
Hoa Dận thích hỏi mấy chuyện . Anh kể cuộc gặp gỡ giữa và Cố Lam, thêm thắt đủ thứ chi tiết.
Anh miêu tả dài dòng về chuyện kiếp kiếp của hai , đến mức Cố Lam mà như thôi miên.
Cô nghĩ: Hoa Dận mà tiểu thuyết thì đúng là phí tài.
Cố Lam cắt ngang, vì nhiều chi tiết cô cũng rõ. Chỉ là khi Hoa Dận đến “kiếp ” “kiếp của kiếp ”, cô cảm xúc gì đặc biệt.
Cô thấy cảm động, thấy xúc động, nhưng cảm thấy đó là chuyện của .
Vì cô nhớ gì cả. Không nhớ thì thể đồng cảm. Nghe như đang chuyện của khác.
Hoa Dận thấy cô lạnh nhạt, nhưng buồn.
Anh nghĩ: đúng thôi, Cố Lam vốn là như .
Cô ấm áp, nhưng cũng lý trí. Cô sẵn sàng giúp đỡ yếu thế, đặc biệt là các cô gái xinh . Cô thể hy sinh vì chính nghĩa và tương lai của khác, nhưng cũng luôn cách bảo vệ bản .
Cố Lam thực tế. Cô chỉ tin những gì tự phân tích và thấy.
Hoa Dận nghĩ: lẽ cô cho rằng đang bịa chuyện, nhưng điều đó quan trọng.
Anh nhớ hết thứ, là đủ. Anh cần ép Cố Lam nhớ quá khứ giữa họ. Những ký ức đau buồn, quên cũng .
Anh vốn là một linh hồn lang thang vì một đoạn ký ức. Chỉ cần còn tồn tại, ký ức đó vẫn còn. Nếu biến mất, thì ký ức đau buồn cũng nên biến mất theo.
Càng nghĩ, Hoa Dận càng thấy nhẹ lòng. Anh lặng lẽ nắm lấy tay Cố Lam, mười ngón tay đan chặt.
Khi thấy cô nhướn mày, gương mặt tái nhợt của nở một nụ rạng rỡ, chân thành.
Anh :
“Cảm ơn em, cứu khỏi nhiều thứ.”
Tư Hoán Văn chịu nổi nữa, ho nhẹ một tiếng:
“Chúng đến để kể chuyện, để Hoa Dận phát cẩu lương một chiều.”
“Chuyện kiếp của thật đấy, nhưng sống cho hiện tại. với Cố Lam mới là cặp đôi thú vị.”
Nói xong, Tư Hoán Văn bắt đầu kể chuyện giữa và Cố Lam như thể đang tiểu thuyết ngôn tình.
Anh miêu tả Cố Lam như nữ chính, còn là nam chính.
Các nhân vật phản diện thì liên tục gây khó dễ, còn thì luôn xuất hiện đúng lúc để cứu cô, cùng quét sạch thế giới đen tối.
Cố Lam thấy kể quá lố, nhưng Tư Hoán Văn quá nhập tâm, cô cắt ngang mấy cũng . Đành để kể cho xong.
Vân Triết vẫn nghiêm túc ghi chép sổ. Hoa Dận hừ lạnh, giọng đầy mỉa mai:
“Nghe thấy bịa.”
Diêm Tiêu lúc nhíu mày. Anh như sắp lên sân khấu phát biểu nhưng chuẩn kịch bản. Thật chẳng mấy gì.
Anh nghĩ cũng nên kể, nhưng vốn giỏi ăn , thể kể chuyện mượt mà như Hoa Dận Tư Hoán Văn.
Lòng tự trọng của đàn ông cho phép thua kém.
Diêm Tiêu bắt đầu tưởng tượng trong đầu, biến chuyện giữa và Cố Lam thành một tiểu thuyết phiêu lưu kỳ ảo.
Lúc Cảnh Vân Khuê tắm xong, đồ, xử lý xong “vi khuẩn”, bước khỏi toilet thì thấy cả ký túc xá đang mở “hội kể chuyện”.
Tư Hoán Văn và Hoa Dận kể xong, giờ đến lượt Diêm Tiêu.
Diêm Tiêu nhíu mày, bưng hộp cơm, vẻ mặt nghiêm túc như đứa trẻ đầu lớp phát biểu.
Anh kể chuyện giữa và Cố Lam như một cuộc phiêu lưu, giọng chậm rãi, dài dòng.
Thỉnh thoảng còn thêm vài câu, trả lời Hoa Dận châm chọc, đáp Tư Hoán Văn thắc mắc. Vân Triết vẫn cặm cụi ghi chép.
Ánh mắt Cảnh Vân Khuê cuối cùng dừng ở Cố Lam. Cô đang che miệng cố nhịn , rõ ràng là đang hóng drama.
Cảnh Vân Khuê thấy cô , cũng theo. Cô đúng là tận hưởng, còn đám thì đúng là… trẻ con.
Anh đang nghĩ thì thấy Cố Lam vẫy tay gọi:
“Cảnh Vân Khuê, cuối cùng cũng . Nào nào, là 5, chuẩn lên sân khấu . Sau Diêm Tiêu là Vân Triết, đến lượt .”
Cảnh Vân Khuê: …
Anh khẽ mở môi:
“Trẻ con thật.”
Hai tiếng , Cố Lam ăn hộp cơm Diêm Tiêu đút, cố nén đến mức suýt sặc.
Cô Cảnh Vân Khuê nghiêm túc giữa phòng, kể những gì xảy trong giấc mơ của cô và .
Cô nuốt cơm, cố nén :
“Cậu đừng nhấn mạnh mãi cái cô y tá miệng rộng , chuyện dẫn quỷ nhảy tap dance, chơi trò linh tinh trong phòng phát thanh nữa.”
“Nhìn mấy kể chuyện đều khen như nữ chính ngôn tình. Sao phong cách của khác hẳn? Cậu kể như một nhân vật hài .”
Cả ký túc xá im lặng.
Diêm Tiêu cầm muỗng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
“Cậu thấy hài hước ?”
Cố Lam bật :
“Anh bạn , là nghiêm túc nhất thế giới đấy. là soái ca lạnh lùng, các nên tìm hiểu .”