Sau câu của Cảnh Vân Khuê, cả ký túc xá đồng loạt sang Cố Lam. Cô nghiêm túc suy nghĩ một lúc, bỗng nhớ :
“A, đang đến cô y tá miệng rộng đúng ? Cô cũng thật, nhưng kiểu bình dân. Đẹp kiểu gần gũi, dễ tiếp cận.”
Hoa Dận nheo mắt , ánh mắt hẹp dài đầy mị hoặc. Anh thẳng dậy, mái tóc dài rũ xuống lưng, ngón tay cuốn lấy một lọn tóc “vô tình” giật đứt.
Anh như :
“Ồ? Miệng rộng nhất? Em chắc là thật chứ? Hửm? Nói đến miệng rộng…”
“Miệng cũng thể rộng. Còn cái chuyện ‘kỹ thuật miệng’ gì đó…”
Cố Lam vội cắt ngang lời . Cô chỉ đang về vẻ của , còn Hoa Dận thì biến nó thành chuyện… 18+.
Không ! Không thể để tiếp!
Cô vội vàng :
“Hoa Dận, nghiêm túc . Cái kiểu ‘giỏi’ đó là giỏi thật sự. Giỏi là khi đều , , , tất cả cùng mới là giỏi. Ý là… kỹ năng sống của mới là giỏi thật sự!”
Vừa xong, ánh mắt của cô bắt đầu… vi diệu.
Tư Hoán Văn nhếch môi đầy ẩn ý, giọng cũng đầy hàm ý:
“Kỹ năng sống giỏi? Vậy rốt cuộc hai gì ? Nào là khăn voan, nào là sống giỏi… dễ hiểu lầm đấy.”
Vân Triết bắt đầu thấy rối. Cậu thể dùng dữ liệu để phân tích chuyện đang xảy . dù chuyện gì, vẫn bảo vệ chủ nhân.
Vì , Vân Triết nghiêm túc Cố Lam, gương mặt đầy chân thành:
“Chủ nhân, nếu thích sống , Vân Triết cũng thể. Vân Triết thể biến thành bất kỳ hình dạng nào thích.”
Tư Hoán Văn càng sâu hơn:
“Ôi trời! Các bạn cùng phòng, thấy chuyện . Sáng nay chúng học, là… như Cố Lam , mở một cuộc họp . Bàn chuyện cho rõ ràng.”
Cuối cùng cũng chuyện hợp lý!
Cố Lam gật đầu lia lịa:
“ ! Mọi họp nghiêm túc . Cuộc họp liên quan đến tương lai của từng trong ký túc xá, thậm chí là vận mệnh cả thế giới!”
Cô thật sự nghiêm túc. các bạn cùng phòng thì… vẻ cùng tần .
Cảnh Vân Khuê tháo găng tay, đeo một đôi mới. Anh lấy từ giường một tấm đệm, đặt cạnh giường Cố Lam, mở hộp cơm .
Anh dịu dàng:
“Cố Lam, đừng để bụng đói. Ăn chút cơm .”
Cố Lam cảm thấy… cơm độc. Cô theo phản xạ lùi , nhưng Cảnh Vân Khuê càng dịu dàng hơn.
Nếu đây là thế giới giả tưởng, lưng chắc đang nở đầy hoa cúc với hiệu ứng lấp lánh.
Anh múc một muỗng cơm, giọng nhẹ nhàng:
“Họp thì là nhân vật chính. Không ăn no thì mà họp ?”
Cố Lam theo phản xạ đáp:
“Không ăn no thì lên đường , đúng ? thật sự đói. Mình chuyện , đừng ép ăn cơm.”
Cô đề phòng rõ ràng, nhưng Cảnh Vân Khuê chẳng hề giận. Anh gật đầu, đưa hộp cơm cho Diêm Tiêu – đang bên cạnh, mặt cau .
Diêm Tiêu theo phản xạ nhận lấy, mới hỏi:
“Gì đây?”
Cảnh Vân Khuê dậy, xoa tay trong găng, :
“ định đút cho Cố Lam ăn, nhưng cô chịu, sợ bỏ thuốc. Vẫn là đến , cô tin nhất.”
Diêm Tiêu vốn dính dáng gì đến Cảnh Vân Khuê. Anh nhận đồ từ ai cũng ném , trừ Vân Triết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-196-cau-dinh-lam-gi.html.]
…
Cảnh Vân Khuê … cũng lý. Cố Lam đúng là tin nhất. Anh cũng sẽ hại cô. Giữa họ là tình bạn sống c.h.ế.t . Dù cô là con gái, vẫn luôn bảo vệ cô…
Diêm Tiêu suy nghĩ một lúc, xuống cạnh Cố Lam.
Anh kiểu đút cơm cho khác. Khí chất của giống như tướng quân cổ đại – lạnh lùng, quyết đoán.
Giờ đây, cầm muỗng bạc, nghiêm túc :
“Cố Lam, ăn cơm .”
Cố Lam đau đầu. Cô Diêm Tiêu, sang Cảnh Vân Khuê.
Cuối cùng, cô về phía duy nhất vẻ còn tỉnh táo – Vân Triết.
Cô :
“Chúng họp ? Ăn ăn quan trọng…”
Vừa xong, Diêm Tiêu tranh thủ lúc cô hé miệng, đút luôn muỗng cơm .
Cố Lam: …
Vân Triết: !!!
Tư Hoán Văn đau lòng buồn , lắc đầu:
“Diêm Tiêu, nhẹ nhàng với cô chút .”
Diêm Tiêu vẫn nghiêm túc miệng Cố Lam, như thể đó là sinh vật kỳ lạ.
Anh thèm để ý đến Tư Hoán Văn, chỉ với Cố Lam:
“Ăn ngoan. Ai cũng cơ thể yếu, ăn sẽ gục mất.”
Cố Lam thấy… cũng lý. Cô đẩy Diêm Tiêu và Vân Triết , dậy, nhưng sặc cơm.
Ngay lập tức, bốn bàn tay vỗ lưng cô.
Trừ Cảnh Vân Khuê, ai cũng lo cô sặc c.h.ế.t.
vỗ quá nhiều, Cố Lam mất thăng bằng, ngã về phía ——
Đè lên đang xem: Cảnh Vân Khuê.
Không khí lập tức im bặt.
Cố Lam chớp mắt, cúi đầu Cảnh Vân Khuê cô đè .
Hai dính sát , mặt gần đến mức… suýt chạm môi.
Cả ký túc xá im lặng đến mức rõ tiếng bẻ tay, tiếng hít khí lạnh, tiếng nghiến răng và tiếng lạnh. Không khí như biến thành giấc mơ đen tối.
Cố Lam quan tâm nữa, cố chống tay xuống đất để dậy. Cảnh Vân Khuê – luôn sạch sẽ – bất ngờ đưa tay ôm lấy lưng cô.
Cô ngờ sẽ ——
Cơ thể cô đổ xuống.
Gương mặt Cảnh Vân Khuê phóng to mắt. Anh mang khí chất cổ điển, ngũ quan sắc nét, đôi mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm, ánh lạnh lẽo.
Chính sự đối lập đó khiến khám phá nhiều hơn.
Mặt họ càng lúc càng gần. Gần đến mức… gần như sắp hôn.
Ngay khoảnh khắc đó, Cố Lam cứng , dừng ngay khi môi chạm môi.
Phía , một bàn tay lạnh lẽo túm lấy áo cô.
Chủ nhân của bàn tay lạnh giọng với Cảnh Vân Khuê:
“Cậu định… gì ?”