Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 194: Tôi Và Cố Lam Kết Hôn
Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:20:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Lam từ từ mở mắt, đầu đau. Lại đá văng khỏi giấc mơ nữa ?
Lần cô đẩy là ở giấc mơ của Tư Hoán Văn, còn mấy khác đều là tự cô chủ động thoát . Nghĩ đến chuyện , cô thấy khó chịu. Không cam tâm lắm.
Cô nhớ lời cuối cùng của con quỷ đèn lồng to , lẩm bẩm:
“Nói thì ghê thật, thì chán òm. Vậy mà cũng gọi là mạnh? Có giỏi thì solo !”
Vân Triết ngoan ngoãn ở mép giường.
Giờ sáng , nhưng chủ nhân vẫn tỉnh, Hoa Dận cũng tỉnh.
Cậu cùng Tư Hoán Văn, Diêm Tiêu, Cảnh Vân Khuê đều ở ký túc xá, lo lắng mà dám ngoài.
Cuối cùng, chủ nhân cũng tỉnh . hình như đầu óc vẫn tỉnh táo hẳn.
Vân Triết lặng lẽ giơ tay vẫy vẫy mặt Cố Lam, dùng giọng truyện kiểu trí tuệ nhân tạo, nhỏ nhẹ như đang tiểu thuyết:
“Trời lý do, đất cảnh, ba núi năm sông lệnh , chủ nhân Cố Lam, kinh động âm hồn trong giấc mơ. Bái thần núi, kính thổ địa, xin hỏi , mau về, Thái Thượng Lão Quân lệnh, dâng đèn, tiền vàng, rượu, tìm hồn…”
Cố Lam đang suy nghĩ về giấc mơ thì bất ngờ thấy giọng kỳ quái của Vân Triết.
Cô đầu , thấy một bé mặt cảm xúc, mắt mở to, miệng lẩm bẩm như đang văn tế bằng giọng AI.
Cái gì trời? Gọi hồn ?
Cố Lam tỉnh táo , giơ tay chọc trán Vân Triết:
“Dừng!”
Vân Triết sững , ngừng , mắt mở to đỏ hoe. Cậu nhào lên giường, ôm lấy Cố Lam, giọng run run như một con thú nhỏ đang nức nở:
“Chủ nhân, cuối cùng cũng về …”
Cậu như một con thú con đáng thương, Cố Lam theo phản xạ xoa đầu :
“Ừ, đá ngoài.”
Diêm Tiêu cạnh giường, cau mày cô.
Mỗi cúi đầu Cố Lam, ánh mắt lạnh lùng và vẻ mặt nghiêm túc của luôn khiến cô cảm giác như đang soi xác.
lúc , trong lòng cô còn một “thú cưng thành tinh” đang rúc rích , nên cô dậy , chỉ thể giơ tay chào Diêm Tiêu:
“Chào buổi sáng!”
Diêm Tiêu thấy cô tỉnh táo, tinh thần , thì thở phào nhẹ nhõm. ngay đó, mặt , dùng giọng lạnh lùng :
“Giờ gần trưa . tưởng c.h.ế.t trong đó luôn . Xem mạng cũng dai đấy.”
Cố Lam quen với kiểu chuyện lúc ấm áp lúc kỳ quặc của Diêm Tiêu, cô mỉm :
“Tất nhiên , mạng lớn mà. Dù c.h.ế.t, thì giấc mơ cũng cho tức c.h.ế.t.”
Diêm Tiêu , khóe môi khẽ cong lên.
Con … đúng là thú vị.
“Ừm.”
Anh rõ ràng đang vui, nhưng miệng cứ ngược:
“Bị chọc tức là chuyện thường. Cái miệng thứ ai nổi.”
Nói xong, sững . Chính cũng tự vả một cái.
Câu đó… quá.
“Thật … là ai , chỉ là…”
Diêm Tiêu giỏi giải thích. Anh là kiểu đàn ông thẳng tính, càng càng rối, Cố Lam càng thấy bực .
“Thôi… đói , kiếm gì cho ăn.”
Vân Triết , ngẩng đầu lên, hỏi ngây thơ:
“Diêm Tiêu, vì chủ nhân tỉnh, sáng nay vòng quanh ký túc xá 482 , chủ nhân 1945 , cau mày 12 , và gần như giãn mày nào.”
“Theo phân tích, mức độ lo lắng của dành cho chủ nhân là 100%. Khả năng đang yêu thầm chủ nhân là 90%…”
Vân Triết hết, mặt Diêm Tiêu đỏ bừng, vội :
“Không ! Không hề chuyện đó! Vân Triết, sai !”
Vân Triết nghiêng đầu :
“Bị trúng nên thẹn quá hóa giận – xác suất 100%.”
Cố Lam bật :
“Yêu thầm gì chứ, Diêm Tiêu kiểu đó . Cậu đủ già để ông nội . Ai yêu thầm kiểu phù du ? Vân Triết, đừng lấy dữ liệu của Hoa Dận chuẩn nữa.”
Ban đầu cô tưởng Hoa Dận là kiểu m.á.u lạnh thích chơi với xác c.h.ế.t. trong giấc mơ, cô phát hiện là một đứa trẻ đáng thương, yếu đuối nhưng chút lương thiện.
, cô thấy Hoa Dận cứ như cảm xúc chi phối, kiểu như mang theo “buff nữ chính ngôn tình” .
Nghĩ đến mà Cố Lam buồn bất lực.
Cô giơ tay lên, Vân Triết ngoan ngoãn cúi đầu, tìm đúng vị trí để cô thể xoa đầu.
Cô xoa nhẹ mái tóc mềm của . Cảm giác sợi tóc chạm lòng bàn tay khiến cô thấy dễ chịu.
Nhìn những bạn cùng phòng lâu, Cố Lam mới cảm nhận một chút…
Cuộc sống bình thường .
Dù Cố Lam quen với bóng tối trong giấc mơ, nhưng thực tế cho thấy, con bình thường mà cứ ở mãi trong bóng tối thì kiểu gì cũng thấy ngột ngạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-194-toi-va-co-lam-ket-hon.html.]
Giờ ánh nắng, mấy bạn cùng phòng “ kỳ quặc” bên cạnh, cảm giác thật sự dễ chịu.
Cố Lam tươi như nắng. Gương mặt cô rạng rỡ, giường xoa đầu Vân Triết, tận hưởng ánh nắng chiếu mắt.
Ánh mắt cô lấp lánh như ánh sáng bên trong. Chỉ cần cô thôi, sẽ thấy cuộc sống thật .
Cố Lam các bạn cùng phòng, cảm thấy thực sự trở với “thế giới thực”.
Mà các bạn cùng phòng, khi thấy Cố Lam, cũng như thấy “hy vọng và ánh sáng”.
Diêm Tiêu nhận đang cô đến ngẩn , cho đến khi một bàn tay đặt lên vai .
Tư Hoán Văn vỗ vai Diêm Tiêu. Hai ngày nay trông gầy một chút, khí chất công tử phong lưu giờ càng rõ nét vì gương mặt xanh xao và đường nét sắc sảo.
Nụ của Tư Hoán Văn lúc nào cũng vẻ hờ hững. Anh đặt tay lên vai Diêm Tiêu, làn da trắng của đối lập với làn da rám nắng của Diêm Tiêu.
Tư Hoán Văn :
“Cố Lam, việc Diêm Tiêu yêu thầm là chuyện đấy. Trong thế giới , đàn ông với đàn ông cũng thể yêu mà? Ít nhất chứng minh giới tính của vấn đề.”
Anh xong vỗ vai Diêm Tiêu:
“Ừm, mà cũng thể đây chuyện đáng ăn mừng. Tội cho Diêm Tiêu, hy vọng sinh con tan thành mây khói.”
Diêm Tiêu gạt tay Tư Hoán Văn , cau mày khó chịu:
“Cậu mới sinh con ! Nếu mà giấc mơ của , sẽ cho sinh mười đứa tám đứa luôn… Khoan , gì? Giới tính của vấn đề?!”
Cố Lam thì chỉ tập trung câu “cho Tư Hoán Văn sinh con”, cô tưởng tượng cảnh đó, thấy… cũng khá thú vị.
Cô giường xoa đầu Vân Triết, như mèo trộm cá.
Diêm Tiêu lúc mới phản ứng , đầu chằm chằm Cố Lam:
“Cậu ——!”
Cố Lam ngẩng đầu , chớp mắt:
“… ?”
Diêm Tiêu cau mày, ánh mắt quét từ đầu đến chân cô, từ phần lộ ngoài chăn đến cổ, dừng ở phần chăn che. Sau đó từ lên một nữa.
Càng , càng cau mày, giọng cũng căng thẳng hơn:
“Tư Hoán Văn, ý là… … là con gái?!”
Tư Hoán Văn cố nhịn :
“Ừ, chắc . Cậu ? là đầu tiên phát hiện đấy.”
Vừa dứt lời, Hoa Dận – vẫn giường lên tiếng, giọng trầm:
“ mới là đầu tiên .”
Anh chống tay dậy, tư thế giống hệt mấy nhân vật Vương gia ốm yếu trong tiểu thuyết ngôn tình cổ đại.
Môi đỏ, da trắng nhợt, tóc dài rối tung như mực đen xõa lưng.
Nhìn vẻ yếu ớt, nhưng ánh mắt mang theo cảm giác mệt mỏi khi thỏa mãn.
“ là đầu tiên Cố Lam là con gái. Không chỉ , chúng còn…”
Hoa Dận Cố Lam đầy ẩn ý:
“Chúng lễ kết hôn.”
Cố Lam: …?!
Câu của Hoa Dận như ném một quả b.o.m ký túc xá.
Diêm Tiêu và Tư Hoán Văn đồng loạt sang , ánh mắt sốc … chút sát khí.
Vân Triết – đang Cố Lam xoa đầu cũng ngẩng lên Hoa Dận.
Cậu hé miệng ngậm , bắt đầu phân tích biểu cảm của Hoa Dận để xác định khả năng dối.
Vân Triết thể bình tĩnh nổi.
Dữ liệu phân tích kết quả. Cậu hoảng, giơ tay lên đập nhẹ đầu , hiểu thấy khó chịu.
Cố Lam giữ tay :
“Sao thế? Đau đầu ?”
Vân Triết cô, mắt đỏ hoe, giọng yếu ớt:
“Chủ nhân… kết hôn với Hoa Dận… Chủ nhân… cần nữa …”
Nếu chủ nhân khác, thì lẽ… sẽ cần nữa.
Cậu chỉ là cái bóng của chủ nhân, là thú cưng nhỏ của chủ nhân. nếu chủ nhân cần thì…
Phải đây…
Cố Lam vẻ mặt “ bỏ rơi” của Vân Triết, buồn bất lực:
“Cậu đang gì … Không, , là Hoa Dận cái gì .”
Cô sang Hoa Dận:
“Cậu đang cái quỷ gì ? Kết hôn gì chứ?”
Hoa Dận nheo mắt cô, ánh mắt sâu thẳm, môi khẽ nhấp, khóe miệng đầy ý :
“Khăn voan đỏ, áo cưới đỏ, bái trời đất. Vậy còn là kết hôn ?”
“ là đang chuyện quỷ quái. Vì chính là con quỷ kết hôn với em.”