Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 193: Vai Chính Thật Sự Có Tác Dụng Gì?

Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:20:17
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không trời gần sáng , nhưng trong bóng tối, vẫn chỉ hai chiếc đèn lồng đỏ quỷ dị.

Cố Lam đang nắm tay một con quỷ, bước trong giấc mơ tối tăm, cố gắng tiến về phía cuối cùng của giấc mơ.

Xung quanh, những con quỷ ẩn trong bóng tối ngừng c.ắ.n xé cơ thể cô và Hoa Dận. Hoa Dận siết c.h.ặ.t t.a.y cô, buông.

Chỉ cần c.h.ế.t, Cố Lam sẽ gan to vô cùng…

ngờ, mấy bước thì… đột nhiên nhấc bổng lên trời.

Hoa Dận ôm lấy chân cô, bế cô lòng. Ngay đó, một trận mưa đỏ như m.á.u rơi xuống, giống như đang phủ lên cô một tấm khăn voan cưới.

Cố Lam mất thăng bằng, theo phản xạ ôm lấy cổ Hoa Dận. Khóe môi cong lên, tâm trạng cực kỳ thỏa mãn.

Trông như một “nam thần” đang bế “cô dâu nhỏ”, còn cô thì như một thiếu niên ép cưới, phủ lên khăn voan đỏ.

Tư thế khiến Hoa Dận ghé sát tai cô, cúi đầu nhỏ:

“Em cứ giấu đầu n.g.ự.c , chân thì để che bằng áo. Như sẽ đỡ thương hơn.”

Cố Lam thấy đáng tin lắm:

“Tư thế . Lúc nguy cấp, thể ném lựu đạn, hoặc vung lên lá chắn.”

Nghĩ , cô thấy… cũng hợp lý.

“Thôi , cứ thế .”

Hoa Dận diễn tả cảm xúc lúc thế nào.

thật, tính cách cũng … nhưng cái miệng

Anh thật sự bịt miệng cô .

Cố Lam vẫn cảnh giác xung quanh. Hoa Dận ôm cô chậm rãi bước . Có che chở, cô ít thương hơn hẳn.

Cô chống tay lên áo để giữ thăng bằng.

Nếu nơi ánh sáng, chắc cô sẽ xinh .

Trong mắt Hoa Dận, Cố Lam luôn xinh .

Anh từng trang điểm cho cô theo phong cách Lolita.

Giờ ôm cô trong tay, dù xung quanh là quỷ xé xác, vẫn thấy mãn nguyện.

Anh như đang ôm cô dâu của .

Hai đều mặc đồ đỏ.

Nơi trời đất để “bái thiên địa”, nhưng nếu bái thiên địa, thì liệu thể mãi mãi ở bên ?

Hoa Dận cúi đầu, cố ánh mắt của Cố Lam. Anh thậm chí hy vọng những đôi mắt đỏ của lũ quỷ xung quanh sáng lên, để nền cho khoảnh khắc ôm cô trong lòng.

Anh rõ mặt cô, nhưng giọng cô thì vang rõ bên tai:

“Hoa Dận , áo của gì đặc biệt ? Mùi m.á.u nặng thật, nhưng hình như chống muỗi … À , chống quỷ cắn.”

“Đồ như , lấy sớm tí?”

Hoa Dận đang cảm xúc dâng trào, câu của cô tan vỡ.

Nụ môi tắt bớt, khẽ :

“Cố Lam, chỉ đầu óc em, mà còn cái miệng nữa. Giờ em thể yên lặng một chút ?”

Cố Lam hiểu ý:

“Thôi , áo để giữ. Lần , sẽ dùng đồ phòng .”

Hoa Dận từng nghĩ chiếc “áo cưới đỏ” .

trong mắt Cố Lam, nó chẳng khác gì áo cà sa của Đường Tăng. Hai đúng là khác một trời một vực về thẩm mỹ.

cô phá hỏng “ khí”, Hoa Dận bước nhanh hơn. Một từng thích chơi với xác c.h.ế.t như , giờ “não tình yêu” chi phối, điều Cố Lam cũng ngờ.

Họ một lúc lâu mới đến chỗ hai chiếc đèn lồng đỏ.

Càng đến gần đôi mắt quỷ dị , lũ quỷ xung quanh càng đông. Mỗi bước đều trở nên khó khăn hơn.

áo của Hoa Dận che chắn, chân Cố Lam vẫn ăn mòn. Hoa Dận đau lòng, vì tứ chi của cô… đều là của .

Anh dừng . Cố Lam rơi xuống đất, vì đau chân nên mất thăng bằng, suýt ngã.

Hoa Dận đỡ lấy eo cô. Eo nhỏ đến mức khiến suýt nữa “não tình yêu” tiếp…

May mà Cố Lam lên tiếng kịp:

“Hoa Dận, nổi nữa hả? Chỗ đúng là ổ quỷ .”

Lúc , cô ví đôi mắt quỷ như những ngôi trong đêm. giờ thì… đúng là hàng triệu “ngôi ” đỏ rực!

Quỷ ở khắp nơi, lớn nhỏ lẫn lộn. Không khí tanh hôi ngày càng nặng mùi.

Cố Lam đoán: con quỷ lớn nhất ở đây thể khả năng tấn công, nhưng nó thể thao túng tâm trí.

Dù cô c.h.ế.t , nhưng cứ mãi thế , điên … sẽ là con .

Tất nhiên, đó là với bình thường.

Còn nếu là Cố Lam, thì điên khi là quỷ.

sợ tiếp. Nếu nổi, cô sẽ . Quỷ quá nhiều thì cùng Hoa Dận đ.á.n.h một trận.

Nghĩ , cô mới nhận sức mạnh thật sự của Hoa Dận.

Cô hỏi:

“Hoa Dận, mấy con quỷ đ.á.n.h ?”

Hoa Dận ôm cô, cảm nhận nhịp tim, ấm từ bàn tay nhỏ bé. Trong đầu là ký ức về cô – kiếp , kiếp , từng chút một.

Nghe cô hỏi, im lặng một lúc đáp:

“Nếu d.a.o mổ, thể tách chúng . Tiếc là chúng tứ chi, mà thì dao.”

Cố Lam trợn mắt:

“Vậy là vô nghĩa . Nói thẳng là đ.á.n.h .”

Hoa Dận im lặng.

Đánh với quỷ, giỏi.

Phần lớn thời gian, chỉ lang thang tìm ký ức và tìm Cố Lam.

vẫn , giọng trầm:

sẽ bảo vệ em.”

Nói , giơ tay.

Bóng tối quá dày, Cố Lam thấy gì.

thấy tiếng một con quỷ rên rỉ, thấy một đôi mắt đỏ Hoa Dận kéo gần.

Cô mở to mắt, rõ tình hình xung quanh – ít nhất là mặt Hoa Dận.

Giọng lúc , chất “âm u” đặc trưng của nam giới.

Ngày thường, cũng mang theo khí lạnh. Giờ giọng khẩn trương, với cô:

“Đừng . sẽ xử lý nhanh thôi.”

Cố Lam hiểu định gì. thấy tiếng con quỷ hét lên:

“Đừng ăn ! Đừng ăn !”

Ăn?!

Cố Lam bắt đầu hiểu : Hoa Dận… đang ăn quỷ?!

Cái dày gì trời – ăn cả tro cốt, giờ ăn quỷ?!

Biết cô hiểu, Hoa Dận giấu nữa.

Anh :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-193-vai-chinh-that-su-co-tac-dung-gi.html.]

“Muốn trở thành lệ quỷ, ngoài việc c.h.ế.t thê thảm, còn một cách khác – đó là ăn những con quỷ khác.”

vẫn luôn ăn. Ghê lắm…”

Là bạn cùng phòng của Cố Lam, bản chất vẫn là con . Ai mà chịu nổi chuyện ?

Cố Lam nghĩ đến thôi thấy buồn nôn.

Còn bản Hoa Dận thì càng ghét – vì phần lớn lũ quỷ ở đây đều từng là những kẻ tổn thương .

mà…

Hoa Dận bóp chặt con quỷ , sang với Cố Lam:

“Bây giờ ăn, nhưng sớm muộn gì cũng ăn. Chuyện quá khứ, sẽ từ từ kể cho em .”

từng mất trí nhớ. Mất trí nhớ chỉ khiến quên em, mà còn quên cả mong bảo vệ em.”

“Chỉ tìm em thôi là đủ… mới nhận điều đó.”

là yêu là lú. Cứ quên mất mấy chuyện quan trọng.

May mà Hoa Dận tỉnh nhanh. Anh quyết định ăn quỷ để mạnh lên và bảo vệ Cố Lam.

Trước giờ từng chuyện , vì đến mức bất đắc dĩ thì biến thành một con quái vật ăn quỷ.

Cố Lam vẫn thể chấp nhận việc Hoa Dận ăn quỷ. Cô nắm lấy tay , cố gắng khuyên nhủ:

“Đừng ăn! Con quỷ đen sì, mắt đỏ rực, ăn dễ bệnh truyền nhiễm lắm! Không mạnh thì thôi, mạnh, cũng mạnh, cũng chẳng cả.”

Hoa Dận kiên quyết:

“Em thể cứ mãi nhốt trong bóng tối với . Kẻ thù đang ở ngay mắt, mạnh lên là cách duy nhất để đối đầu.”

Anh sai… nhưng…

Cố Lam vẫn cam lòng. Cô siết c.h.ặ.t t.a.y :

“Cậu bình tĩnh !”

Hoa Dận vẫn cứng đầu:

“Không. Cố Lam, lời .”

Con quỷ giữ run rẩy lên tiếng:

“Các thể nghĩ đến cảm giác của một chút ? Ăn ăn đây?!”

Cả Cố Lam và Hoa Dận đồng thanh quát:

“Im ! Chưa đến lượt mi !”

Con quỷ tủi , khổ sở, chỉ thút thít.

Khi Cố Lam và Hoa Dận đang tranh cãi chuyện ăn quỷ, thì ở xa, con quỷ vận mệnh bắt đầu mất kiên nhẫn.

chờ lâu ! Hai chỉ lo yêu đương, chuyện tình cảm, chẳng thèm để ý đến nó!

Nếu nó ở đây chỉ là một phần xé rách giống như Hoa Dận, thì nó g.i.ế.c Cố Lam từ lâu !

Con quỷ vận mệnh vẫn đang chờ, chờ Cố Lam và Hoa Dận nhớ sự tồn tại của nó.

Chờ mãi… Cuối cùng, trời cũng gần sáng.

Cố Lam khuyên Hoa Dận, cô thở dài, mới sang để ý đến con quỷ to lớn .

thẳng đôi mắt đỏ như đèn lồng của nó. Con quỷ vận mệnh thậm chí còn kích động.

Cuối cùng Cố Lam cũng nhớ đến nó ?!

Tốt quá —— Dù g.i.ế.c thể Cố Lam ở đây cũng vô ích, nhưng đôi mắt của nó vẫn thể ảnh hưởng đến tinh thần con .

Nó đang nghĩ thì thấy Cố Lam hét lên:

“Ê, quỷ đèn lồng to ! Ta gọi mi, mi dám trả lời ?!”

Con quỷ vận mệnh: ……

Cô đang cái gì ?

Cố Lam tiếp tục:

“Mi ? Dù cũng c.h.ế.t , chán quá. Mi cũng định gần, thôi thì chuyện .”

“À mà, mi là cái biển hiệu ở cổng bệnh viện tâm thần ? Mi tâm thần ? Bị bệnh gì thế?”

Nói đến đây, Cố Lam như ngộ điều gì đó:

“Ta mi bệnh gì ! Bệnh đau mắt!”

Con quỷ vận mệnh: …!

Nghe Cố Lam chuyện đúng là tức c.h.ế.t! Nó ngờ giới hạn chịu đựng thấp đến .

Nó định tra tấn tinh thần cô, nhưng hình như chính nó mới là tra tấn.

Nó đang suy nghĩ thì lúc , một cô gái từ từ tiến gần. Trong bóng tối, cô gái dò dẫm, gọi to:

“Anh Khanh, là ? Cố Lam ở đây… Em cảm nhận , vì sẽ em thương. Anh Khanh, con quỷ ? Thật sự là ? Em sợ lắm, Khanh…”

Dưới sự xúi giục của Cố Lam, Dương Tư Đồng – thương – Cố Lam tiếp cận con quỷ vận mệnh.

Dương Tư Đồng quá yếu, khiến con quỷ vận mệnh chẳng mấy hứng thú. Hơn nữa, cô là nữ chính nó chọn cho giấc mơ , nên nó thể tiêu diệt cô bất cứ lúc nào nếu .

Và đúng lúc đó, Dương Tư Đồng tiến gần.

thấy!

Đằng đôi mắt đỏ như đèn lồng là một bóng tối mênh m.ô.n.g vô tận…

“Anh Khanh! Sao như ?! Anh thế…”

kịp hết câu thì lũ quỷ xung quanh nuốt chửng. Tiếng hét cuối cùng cũng biến mất.

Không gian chỉ còn tiếng lũ quỷ tham lam ăn thịt vang lên, khiến thứ trở nên vô cùng kinh dị.

Hoa Dận siết c.h.ặ.t t.a.y Cố Lam, giọng lạnh lùng đầy ghê tởm:

“Lũ đói khát lâu ngày … đúng là kinh tởm thật.”

Cố Lam tiếng nuốt, cau mày:

“Quả nhiên, con quỷ đèn lồng to chính là An Dĩ Khanh. Khả năng dẫn quỷ nhập của lẽ là do ý chí của thế giới ban cho.”

“Đây cũng là điểm mạnh nhất của An Dĩ Khanh khi là nam chính. khi thấy , thể để quỷ nhập , nên để quỷ nhập chính để đ.á.n.h bại cả hai .”

“Đáng tiếc là…”

Giọng Cố Lam trầm xuống:

“Khi dùng kỹ năng đó, thực chất thể ý chí thế giới chiếm dụng. Đó là lý do xuất hiện con quỷ đèn lồng to .”

“Hoặc cách khác, những giấc mơ , bao gồm cả ký túc xá của chúng , nam nữ chính là vì… những nhân vật chính đó đều là ‘thế ’ mà ý chí thế giới để , để nó thể nhập bất cứ lúc nào.”

Mỗi món quà của vận mệnh đều trả giá.

Cái gọi là “vai chính” nếu thật sự tỉnh ngộ, chỉ dựa “buff” thì cũng chỉ là món đồ chơi của vận mệnh mà thôi.

Con quỷ vận mệnh ngờ Cố Lam thấu chuyện nhanh như .

Nó rối bời, đôi mắt đỏ rực chằm chằm cô một lúc lâu, bật điên loạn:

“Cố Lam, cô thông minh thật.”

Giọng của nó chính là giọng của An Dĩ Khanh.

thể chiếm xác của ai thì sẽ phát giọng của đó. Hoặc thể còn hơn thế nữa – Cố Lam vẫn hiểu hết về nó.

thẳng mắt nó, còn nó thì :

“Càng như , càng mong chờ tra tấn cô đến phát điên. chờ đợi gặp tiếp theo.”

Vừa dứt lời, Cố Lam còn kịp phản ứng thì…

Bên tai cô vang lên giọng đều đều của Vân Triết:

“Chủ nhân, trời sáng . Chủ nhân, vẫn tỉnh ? Vân Triết… nhớ .”

 

Loading...