Nữ Giả Trang Nam, Được Vai Ác Cưng Chiều - Chương 189: Chúng Ta Giống Hai Con Quỷ Thân Mật Với Nhau
Cập nhật lúc: 2025-11-04 16:58:31
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thứ mềm mềm chạm mặt cô là cái gì ?
Ở đây là quỷ, chẳng lẽ là kiểu “ma trái cây” gì đó?
Phản xạ đầu tiên của Cố Lam là tát ngay thứ áp sát mặt . tay cô lập tức một bàn tay lạnh toát giữ chặt, một tay khác ôm lấy eo cô.
Thứ mềm mềm áp sát bên tai cô.
Cô cảm nhận thở, chỉ thấy một luồng lạnh buốt thấm tận xương.
giọng đầy ám – rõ ràng lạnh lẽo, nhưng cố tình khiến nóng bừng lên.
Giọng thì thầm:
“Em em nhớ .”
“ cũng nhớ em. Nhớ nhiều, lúc nào cũng nghĩ đến…”
Nói xong, đó c.ắ.n nhẹ vành tai cô.
Cố Lam kiềm mà rùng .
Cô nên phản ứng thế nào – Hoa Dận lúc thật kỳ quái.
Một tay cô giữ cao, eo ôm chặt, tư thế khiến cô trông như một món đồ tế lễ yếu ớt.
Cô cố vùng :
“Hoa Dận, gì ? Có thể chuyện đàng hoàng ? Cắn gì?”
Hoa Dận bật , giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, ôm eo cô càng chặt hơn, thì thầm:
“Một đàn ông c.ắ.n một phụ nữ, nghĩa là gì? Hửm?”
Cố Lam nghiêm túc đáp:
“Nghĩa là đàn ông đó là ma, và đang đói. Đói thì ăn gì khác , ?”
Hoa Dận .
Anh chẳng quan tâm cô gì phản ứng – từ đến giờ, luôn là đơn phương…
đơn phương cũng chẳng .
Dưa ép tuy ngọt, nhưng ép nước vẫn uống .
Hoa Dận nghĩ , môi đỏ cong lên nụ quyến rũ.
Anh siết tay cô, nhẹ giọng :
“Em cho ăn gì? Hửm? Tim em, gan em, xương cốt em… tất cả đều là của …”
Cảnh tượng khiến những trong xe đều tròn mắt.
Ai cũng phản ứng khác .
Vạn Bồi Tam đang núp gầm xe thì mắt trợn tròn, trong lòng gào thét:
Trời ơi! Ghê gớm thật! Cố Lam với Hoa Dận đúng là gì đó! Mấy thể nghĩ đến cảm xúc của đám quỷ xung quanh ?! Đám quỷ chắc cũng sốc lắm!
An Dĩ Khanh đang cầm vô lăng thì cau mày, tay siết chuỗi hạt Phật đến mức hạt rơi xuống, va sàn xe kêu lên chói tai.
Anh lẩm bẩm:
“Sao Hoa Dận xuất hiện? Lẽ thể thoát khỏi giấc mơ . Nếu thoát thì biến thành đứa trẻ trốn ở đây hết đến khác.”
Thật , chuyện khó hiểu.
Sau Cố Lam rời , An Dĩ Khanh điều tra kỹ về ngôi làng ma và chuyện của Hoa Dận.
Anh phát hiện Hoa Dận từng liên hệ với “Cố Lam đây”.
Cố Lam từng là con gái nuôi của trưởng làng, nuôi như con trai. Còn Hoa Dận là trưởng làng bắt về để thế mạng cho Cố Lam.
Không rõ vì lý do gì, lẽ hận Cố Lam, nhưng Hoa Dận trả thù.
Ngược , dường như quan tâm đến cô. Sau khi Cố Lam c.h.ế.t, Hoa Dận phát điên và phá hủy cả ngôi làng.
Theo diễn biến, đây là một chuyện kỳ lạ.
An Dĩ Khanh cũng hiểu nổi.
Cho đến hôm nay, mơ một giấc mơ dài.
Trong mơ, là “nhân vật chính” của thế giới , phận bảo vệ.
từ khi Cố Lam xuất hiện, thứ đảo lộn.
Anh đe dọa, ghét bỏ, mất hết tất cả – tất cả là vì Cố Lam.
Trong mơ, để “tiêu diệt” Cố Lam, đưa cô đến ngôi làng nơi Hoa Dận từng sống và giam giữ cô ở đó.
Giấc mơ quá thật, khi tỉnh dậy, vẫn toát mồ hôi lạnh.
Đáng sợ hơn, chỉ mơ như – cả Dương Tư Đồng và Lữ Vũ Hi cũng mơ giống hệt.
Và Cố Lam thực sự thế giới .
An Dĩ Khanh .
ai thể “ thấy” “dự đoán” bất hạnh của mà vẫn giữ thái độ thờ ơ.
Anh , là vì hòa bình, nhưng thực chất là để bảo vệ bản .
Con vốn ích kỷ. Không ai hành động trái với bản năng của .
An Dĩ Khanh nghĩ , ngoài xe – nơi Cố Lam đang ôm với Hoa Dận.
Anh lấy một lá bùa, lạnh giọng với Dương Tư Đồng và Lữ Vũ Hi đang xe:
“Xuống xe. G.i.ế.c họ.”
Dương Tư Đồng đang chống cằm xem “ yêu quỷ”, thì sững :
“G.i.ế.c họ… Cố Lam là , g.i.ế.c ?”
Cô hỏi theo phản xạ, thấy ánh mắt lạnh lẽo của An Dĩ Khanh.
Cô im lặng, cố gắng phản đối:
“Anh Khanh… chuyện đúng. Cố Lam là , chúng …”
An Dĩ Khanh cô lạnh lùng:
“Nếu cô c.h.ế.t, sẽ c.h.ế.t. Em cũng sẽ c.h.ế.t. Tất cả chúng đều sẽ c.h.ế.t. Em g.i.ế.c cô , tức là chúng c.h.ế.t, đúng ?”
Dương Tư Đồng đối mặt với ánh mắt đó, run rẩy, lí nhí:
“Không… … em chúng c.h.ế.t…”
An Dĩ Khanh lạnh giọng:
“Vậy thì . Ở đây là quỷ, Cố Lam điên hoặc lạc đường, chẳng liên quan gì đến chúng .”
Nói xong, tháo camera hành trình trong xe, đập nát.
Anh mở cửa xe, bước xuống, giẫm lên camera cho vỡ tan.
Ánh mắt lạnh như băng, chẳng còn chút gì gọi là “thánh thiện”.
Thật , cái gọi là “thánh nhân” chỉ tồn tại khi đối mặt với chuyện của khác.
Còn khi đối mặt với chuyện của chính , ai cũng một gương mặt khác.
An Dĩ Khanh chuẩn tay với Cố Lam.
Vạn Bồi Tam gầm xe chuyện, định báo cho Cố Lam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-gia-trang-nam-duoc-vai-ac-cung-chieu/chuong-189-chung-ta-giong-hai-con-quy-than-mat-voi-nhau.html.]
khi An Dĩ Khanh đầu , thẳng nó, Vạn Bồi Tam nhận – nó ở đó từ lâu.
Vạn Bồi Tam chỉ mất ba giây để quyết định, vội vàng lấy lòng:
“ chỉ ngang qua thôi, với họ . Mấy cứ gì thì .”
Cố Lam, đang Hoa Dận ôm và trêu chọc, thấy tiếng bước chân.
Cô thở dài, với Hoa Dận:
“Cậu chơi đủ ?”
Giọng cô mệt mỏi, nhưng vô thức mang theo chút dịu dàng mà chính cô cũng nhận .
Từ bước giấc mơ, khi thấy Hoa Dận biến thành một đứa trẻ, trong tiềm thức Cố Lam xem như một đứa bé đầy thương tích, thậm chí cách nỗi đau của .
Hoa Dận đang chạm mặt Cố Lam.
Từng ngón tay như đang khắc ghi từng đường nét của cô trí nhớ, chậm rãi, cẩn thận, như sợ sẽ quên mất.
Ngón tay cứng .
“Cố Lam…”
Giọng nhỏ như tiếng thì thầm của một đứa trẻ ngoan.
Cố Lam đáp:
“ đây. là Thiên Miêu Tinh Linh Lam. Cậu sờ đủ ? Đám phía sắp tới . Cậu cứ thế thì bảo vệ kiểu gì?”
Nghe cô , Hoa Dận siết chặt vòng tay ôm eo cô, giọng như chút vui mừng:
“Em bảo vệ ? Thật ?”
Cố Lam đáp:
“Tất nhiên . Thôi nào, chơi đủ , —”
Hoa Dận chạm đầu ngón tay tay cô, tiếp:
“Em .”
Cố Lam: …
Hoa Dận vẫn hết trò đùa.
Cô đùa nữa. Cô cảm thấy gì đó , trong lòng cứ bất an.
Cô bất ngờ xoay , đụng n.g.ự.c Hoa Dận.
Cơ thể lạnh toát. Lạnh như xác c.h.ế.t. Cứng đờ, đến mức mũi cô đ.â.m đỏ, suýt rơi nước mắt.
Cô xoa mũi, định bỏ qua chuyện đó để sang An Dĩ Khanh.
Theo thói quen, Cố Lam :
“Hoa Dận, . Nghe lời.”
Hoa Dận lời, lưng cô, cúi đầu, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
Gió đêm bất ngờ nổi lên dữ dội, thổi tung bộ đồ đỏ của Hoa Dận.
Tấm áo đỏ bay phần phật lưng Cố Lam, như một đôi cánh nhuốm máu, như thể cô đang bảo vệ bởi một thế lực kỳ lạ.
Gương mặt Hoa Dận trắng bệch, nét mặt như tranh vẽ, tóc đen bay nhẹ, môi đỏ cong lên.
Anh như một nam thần, u ám như một hồn ma.
Hai tay ôm eo Cố Lam từ phía .
Cô – một cô gái nhỏ nhắn – như một đứa trẻ che chở.
Gió như nổi lên vì cô, tóc ngắn bay lên, cô và Hoa Dận ôm chặt đến mức thể tách rời.
Cảnh tượng khiến Dương Tư Đồng, An Dĩ Khanh và Lữ Vũ Hi đều sững sờ.
Dương Tư Đồng là phản ứng nhanh nhất, cô thốt lên:
“Cái tên Hoa Dận … quá… Nếu phiên bản chuyển thể của ‘Thiện nữ u hồn’, chắc là kiểu .”
An Dĩ Khanh gì, lá bùa trong tay bốc cháy. ngay đó, gió thổi tắt.
Ngôi làng hoang vu đầy ma quỷ thật sự mang cảm giác như trong phim “Thiện nữ u hồn”.
An Dĩ Khanh cảm thấy như đang đóng vai trừ tà, tiêu diệt nữ quỷ Yến Xích Hà – đang “ trời hành đạo”.
Gió thổi mạnh khiến mở nổi mắt, thậm chí khó thở. Anh lấy thêm bùa từ túi bên trái, và một cái lục lạc từ túi bên .
Tiếng lục lạc vang lên trong gió kỳ quái, như đang gọi hồn.
gió mặt họ dịu .
Dương Tư Đồng thở phào:
“Anh Khanh, giỏi thật đấy. Gió cuối cùng cũng bớt ! Có ở đây, tụi còn sợ mấy con quỷ nhỏ ?!”
sắc mặt An Dĩ Khanh u ám, giọng run run:
“Em mở mắt mà . Chỗ … là quỷ! Còn cái tên Hoa Dận , rốt cuộc là thứ gì?!”
Giọng quá lớn, khiến Cố Lam thấy.
Cô nghiêng đầu, cảm nhận cằm của Hoa Dận đang cọ nhẹ lên đầu .
Cô thấy An Dĩ Khanh thể gần, cảm thấy Hoa Dận mạnh đến mức bất thường.
Nếu Hoa Dận mạnh như , thì tại lúc cô mới đến giấc mơ , chỉ là một đứa trẻ lóc mặt đất?
Cô kiềm , hỏi:
“Cậu mạnh lên từ khi nào ?”
Hoa Dận cọ cọ cằm lên đầu cô, giọng nhẹ:
“ cứ tưởng em sẽ hỏi tại gọi là ‘thứ gì’.”
Cố Lam nghiêm túc đáp:
“ quan tâm. Vì đồ vật. Cậu là . Mà gọi là ‘đồ vật’ thì chẳng khác gì đang chửi. Nên nếu là ‘đồ vật’, thì chắc là loại đồ vật cứng đầu.”
“ hứng thú với mấy thứ cứng đầu.”
Hoa Dận bật . Anh nhận thích tai của Cố Lam – mềm mại, ấm áp, giấu trong mái tóc thơm tho…
Anh cúi đầu, áp môi lạnh lên tai cô, khẽ:
“Vậy thì cùng tạo một thế giới mới, thuộc về riêng chúng .
Giống như ngôi làng .”
“Làng là ác mộng. cứ lặp lặp về đây, vì… nơi đầy ắp những ký ức giữa và em.”
“Cố Lam, nhớ em. Luôn luôn nhớ em… vẫn nhớ rõ, khi em giường, ở ngay gầm giường.
Chúng dựa lưng – như hai con quỷ trong một câu chuyện ma.”
Dù Cố Lam cũng đủ “dị”, nhưng lúc cô thật sự nên gì.
Những chuyện như thế… đáng để hoài niệm ?
Cô nhận cơ thể trong ngôi làng bắt đầu khó cử động. Có thể vì xung quanh là quỷ, cô thể từ chối Hoa Dận.
…
“Hoa Dận , thể đừng c.ắ.n tai nữa ? Sau khi c.h.ế.t, tai là của . Còn lúc còn sống, tạm tha cho nó một chút nhé? tai cảm ơn .”