Trải qua một đêm mơ mộng lộn xộn, khi tỉnh dậy, Quân Vô Cực vẫn còn mơ màng, chưa thể hoàn toàn thoát khỏi cơn mê.
Phải một lúc sau, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo, dùng tay xoa mạnh lên mặt, cố gạt bỏ những hình ảnh trong mơ.
Đột nhiên, từ xa vọng lại một tiếng rên rỉ đau đớn.
Âm thanh đó nghe như là...
Quân Vô Cực tim đập thình thịch, vội vàng mặc áo rồi lao ra ngoài.
Nếu không nghe nhầm, tiếng động vừa rồi là của Tô Chí Viễn.
Ông đã tỉnh!
Có lẽ đã nhớ lại ký ức đau đớn nào đó, nên mới phát ra âm thanh như vậy.
Khi Quân Vô Cực đến nơi, lại nghe thấy tiếng rên đau đớn tột cùng của Tô Chí Viễn, không nhịn được đưa tay ôm ngực, cảm thấy khó chịu.
Tô Chí Viễn tuổi đã cao, vai vế cũng lớn, lại do nhiều năm kinh doanh nên tính tình khá điềm đạm.
Nhưng giờ ông lại rên rỉ như vậy, phải đau đớn đến mức nào?
Đoạn ký ức đó, lại khiến ông khổ sở đến thế sao?
Quân Vô Cực hối hận vì đã mở khóa ký ức.
Nếu biết trước Tô Chí Viễn sẽ đau đớn như vậy, nàng thà không để ông nhớ lại đoạn ký ức bị phong ấn đó.
Chẳng mấy chốc, Quân Vô Cực đã đến sân chính nơi Tô Chí Viễn và Lý Như Mộng ở.
Khi nàng tới, nơi này đã hỗn loạn không thành hình.
May mà Tô gia đã giải tán nhiều gia nhân, số người còn lại không nhiều, nếu không còn hỗn loạn hơn.
Lâm Thái Vy và những người khác đến sớm hơn nàng, hẳn là nghe thấy động tĩnh nên vội tới.
Chỉ vì giữ lễ, họ đứng ở sân, không vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-959-to-chi-vien-tinh-lai.html.]
Trên mặt ai nấy đều hiện rõ lo lắng, ngay cả Triệu Linh Tuyên cũng bồn chồn ngó nghiêng.
Quân Vô Cực vừa đến, mọi người đã vây quanh.
Triệu Linh Tuyên lên tiếng trước: "Vô Cực, con vào xem đi, ngoại công không biết bị làm sao, hình như rất khó chịu."
Kỳ thực Tô Chí Viễn không chỉ khó chịu, chỉ nghe tiếng rên cũng đủ biết ông đang đau đớn thế nào.
Nhưng Triệu Linh Tuyên chưa rõ chuyện gì xảy ra với Tô Chí Viễn, không tiện nói quá nghiêm trọng khiến Quân Vô Cực lo lắng.
Kể cả nàng, những người có mặt đều không hiểu vì sao Tô Chí Viễn đột nhiên thành ra như vậy.
Họ đều biết Quân Vô Cực chiều hôm qua đã cấy ghép linh căn cho Tô Chí Viễn và Lý Như Mộng, nhưng việc này không phải lần đầu, trước đây luôn suôn sẻ, không lẽ đến lượt Tô Chí Viễn lại xảy ra vấn đề.
"Con vào xem trước."
Quân Vô Cực không có thời gian giải thích nhiều, vội nói một câu rồi xông vào phòng.
Trong phòng, Tô Uyển ba anh em và Lý Như Mộng đều có mặt, đang sốt ruột vô cùng.
Quân Vô Cực bước vào mới phát hiện, Tạ Lưu Cảnh đã đến trước, đang giúp trấn an Tô Chí Viễn.
Tô Chí Viễn lúc này tâm trạng bất ổn, hôm qua lại vừa trải qua phẫu thuật cấy ghép linh căn, linh lực trong người loạn xạ, ngay cả Tạ Lưu Cảnh cũng không dám khinh suất.
Linh căn mới cấy ghép vô cùng mỏng manh, chỉ cần sơ sẩy là có thể khiến linh căn và cơ thể Tô Chí Viễn bài xích nhau, tổn hại đến linh căn quý giá.
Vì vậy mãi đến khi Quân Vô Cực vào, Tạ Lưu Cảnh mới tạm khống chế được Tô Chí Viễn.
Hắn không phải y sư, sở trường là tấn công, việc này quả thực làm khó hắn.
Mộng Vân Thường
Nhìn thấy Quân Vô Cực, Tạ Lưu Cảnh thở phào nhẹ nhõm.
Hắn luôn cẩn thận, sợ lỡ tay làm tổn thương Tô Chí Viễn, không dễ giải thích với Quân Vô Cực.
Giờ Quân Vô Cực đã đến, hắn không cần lo lắng nữa.
Tạ Lưu Cảnh nhanh chóng giải thích: "Vô Cực, ông ấy có lẽ đang chìm trong đoạn ký ức đau đớn, tạm thời không thoát ra được."
Quân Vô Cực lấy ra Ngự Hồn Địch: "Để ta lo."