Tô Chí Viễn vẫn bất tỉnh.
Chỉ là khi Quân Vô Cực mở khóa trong thức hải của ông, Tô Chí Viễn rõ ràng nhíu mày, dường như rất đau đớn.
Ông đang hôn mê, Quân Vô Cực cũng không rõ ông đã nhớ lại hay chưa, đành làm phẫu thuật trước.
Trong đan điền của Tô Chí Viễn dù đã mọc ra một chút linh căn, nhưng tuổi của ông đã cao, tự thân ông không thể nào nuôi dưỡng thành linh căn hoàn chỉnh, trừ khi gặp được đại cơ duyên.
Chi bằng cứ theo kế hoạch ban đầu mà cấy ghép linh căn cho ông.
Tuy nhiên trong quá trình cấy ghép, Quân Vô Cực đã làm một chút thủ thuật, lấy linh căn nguyên bản của Tô Chí Viễn làm chủ, linh căn cấy ghép vào chỉ như một nguồn cung cấp năng lượng.
Như vậy, biết đâu Tô Chí Viễn thật sự có thể mọc ra linh căn hoàn chỉnh.
Linh căn do chính ông mọc ra, tất nhiên sẽ tốt hơn linh căn được cấy ghép.
Quân Vô Cực hoàn thành phẫu thuật cho Tô Chí Viễn, lại tiếp tục làm cho Lý Như Mộng.
Tình trạng của Lý Như Mộng rất bình thường, không xuất hiện tình huống bị moi linh căn như Tô Chí Viễn.
Quân Vô Cực rất nhanh hoàn tất.
Một buổi chiều trôi qua, Tô Uyển và những người khác lần lượt trở về Tô phủ.
Chỉ là lúc này Tô Chí Viễn và Lý Như Mộng vẫn đang ngủ say, Quân Vô Cực do dự một chút, cuối cùng vẫn chưa nói ra phát hiện của mình.
Nàng cho Tô Chí Viễn và Lý Như Mộng dùng thuốc, hai người ngủ say thực ra cũng là đang hấp thụ dược lực, cải thiện thể chất, thúc đẩy linh căn phát triển.
Vì vậy nhất thời khó mà tỉnh lại, ít nhất phải đợi thêm một đêm nữa.
Bây giờ nói với Tô Uyển bọn họ, ngoài việc khiến họ lo lắng, căn bản không có tác dụng gì khác.
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-de-xuyen-khong-ta-va-mat-toan-bo-tam-gioi/chuong-957-tim-thay-manh-moi.html.]
Quân Vô Cực quyết định giữ kín, đợi Tô Chí Viễn tỉnh dậy rồi mới hỏi.
Tô Uyển bọn họ đều không nhận ra nàng đang giấu tâm sự, nhưng Tạ Lưu Cảnh thì nhận ra.
Sau bữa tối, Quân Vô Cực đang định đi ngủ một giấc thật say, Tạ Lưu Cảnh lén lút lẻn vào.
Quân Vô Cực nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì của hắn, trong lòng vô cùng bất lực.
Bởi vì nàng chưa đủ mười lăm tuổi, còn quá nhỏ, Tô Uyển luôn nhắc nhở nàng phải giữ lễ nghi, không được vượt quá giới hạn, đối với Tạ Lưu Cảnh cũng đề phòng đặc biệt.
Tạ Lưu Cảnh muốn ngủ cùng phòng với Quân Vô Cực, đương nhiên là không thể.
Thậm chí, khi Tô Uyển sắp xếp chỗ ở, còn cố ý bố trí phòng của Tạ Lưu Cảnh cách xa một chút.
Ai ngờ, Tạ Lưu Cảnh lại lén lút chạy đến chỗ Quân Vô Cực!
"Sao ngươi lại tới đây?" Quân Vô Cực liếc nhìn bên ngoài, "Ngày mai còn phải lên đường, đêm nay nên ngủ một giấc thật ngon."
Tạ Lưu Cảnh tùy ý ngồi xuống vị trí bên cạnh Quân Vô Cực: "Ta thấy ngươi dường như đang giấu tâm sự, lúc ăn tối cứ thẫn thờ."
Nói đến đây, hắn ngẩng lên nhìn Quân Vô Cực, ánh mắt quan tâm: "Có thể nói cho ta biết không?"
Hắn chủ động hỏi, Quân Vô Cực cũng không giấu nữa, đem phát hiện buổi chiều nói ra: "Hôm nay ta cấy ghép linh căn cho ngoại công, phát hiện trong đan điền của ông vốn có linh căn, chỉ là bị người ta moi mất."
Sắc mặt Quân Vô Cực không được tốt, "Hơn nữa, ký ức của ông cũng bị người khác động chạm, có người đã thêm một đạo khóa trong thức hải của ông."
"Lại là chuyện này." Tạ Lưu Cảnh nheo mắt, không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên nói, "Moi lấy linh căn của người khác không phải chuyện dễ dàng, đối phương thậm chí còn động đến thức hải, thì càng khó hơn."
Quân Vô Cực lập tức hiểu ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Ý ngươi là, người bình thường căn bản không làm được việc này?"
Tạ Lưu Cảnh gật đầu: "Ừ, người ra tay hẳn phải là một y sư, mà y thuật cực cao, lại là tay lão luyện."