Nữ Chủ Đại Nhân, Ta Sai Rồi - Chương 24.5: Bước Vào Học Viện (3)

Cập nhật lúc: 2025-11-12 12:42:19
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lam Tinh Mộng vẫy nhẹ cành gai, trông vẻ vui, nhưng khi chạm nàng, nó hoảng hốt rụt nhánh cây về.

 

Đông Phương Minh Huệ khẽ vỗ cây, mân mê mấy chiếc gai:

“Ngươi nghỉ ngơi , ngày mai đến thăm.”

 

Lam Tinh Mộng lập tức ủ rũ, rõ ràng là vui.

 

Đợi đến khi nàng gần khỏi sân, Lam Tinh Mộng mới cất giọng non nớt hỏi:

“Ngươi giận ?”

 

“Giận gì chứ? Sao ngươi nghĩ thế?”

Nàng nghi hoặc.

 

Lam Tinh Mộng vung cành gai còn dính m.á.u mặt nàng:

“Vừa lỡ ngươi thương…”

 

Trước đây, mỗi khi thương trong sân, họ đều phát điên lên tấn công nó, khiến nó gãy cành, chảy nhựa.

, nó cảm thấy sợ và ghét con .

 

“Không , ngươi cố ý.”

Đông Phương Minh Huệ nhẹ nhàng xoa cành cây.

 

Nàng từng tiếp xúc với nhiều loại thực vật nên hiểu rõ, khi cây dùng cành lá chạm , đó là biểu hiện mật chứ tấn công.

Thực vật vốn đơn thuần, hiếm khi chủ động hại ai, trừ khi cảm thấy đe dọa.

 

Lam Tinh Mộng khẽ rung lên như nũng:

“Ngươi xoa thêm chút nữa ? Ta thích lắm.”

 

Đông Phương Minh Huệ dỗ dành nó hồi lâu, giảng giải cho nó đủ điều, nó mới chịu để nàng .

 

Tư Đồ Hạo lo rằng nàng sẽ Lam Tinh Mộng nuốt mất, nên trốn ngoài tường rình xem.

Không ngờ, cảnh tượng “máu me” chẳng xảy , mắt là một khung cảnh vô cùng ấm áp.

Nàng cạnh cây, mỉm vuốt ve nó, ánh sáng xuyên qua lá rơi lên mái tóc nàng, như cảnh trong một bức tranh vẽ.

 

“Thấy , nó .

Sau đừng gọi mấy linh sĩ hệ Mộc đến chữa bệnh cho nó nữa.

Nó chỉ là… cô đơn mà thôi, ai chơi với nó cả.”

Đông Phương Minh Huệ che cổ tay thương, trừng mắt Tư Đồ Hạo.

 

Tư Đồ Hạo nghẹn lời, cách chuyện của nàng khiến vấn đề nghiêm trọng như chuyện trẻ con giận dỗi .

vẫn khen ngợi nàng:

“Ngươi là đầu tiên nó tấn công đấy.”

 

Đông Phương Minh Huệ giơ cổ tay lên:

“Vậy bồi thường .”

 

“Được , ngươi gì?”

Lúc , Tư Đồ Hạo khá dễ chuyện.

 

“Trước tiên, Hoàng Gia học viện, chúng đó .”

 

“Không vấn đề. Ngày mai, ngươi theo đến đó.

ngươi đảm bảo Lam Tinh Mộng bình an, nếu , thỏa thuận sẽ hủy.”

Hắn ngẩng cằm:

“Còn gì nữa ?”

 

“Ta vườn d.ư.ợ.c của ngươi lấy ít t.h.u.ố.c trị thương.”

Nàng cố ý giơ cổ tay lên, thực vết thương chẳng đáng kể, chỉ là nàng “thèm ” mấy linh d.ư.ợ.c trong vườn thôi.

 

“Được thôi, cần bảo d.ư.ợ.c đồng hái cho ngươi ?”

 

“Không cần, tự .”

 

Đông Phương Minh Huệ nhanh chóng chọn vài loại linh thảo linh lực mạnh nhất.

Nàng chỉ hái mấy cánh hoa và vài chiếc lá, lấy rễ.

 

Tư Đồ Hạo thấy , bật :

“Ngươi nghĩ mấy thứ đó trị vết thương ?”

 

Đông Phương Minh Huệ chẳng thèm đáp, chỉ cất tất cả nhẫn gian.

Ngay lập tức, nhẫn rung lên, bộ d.ư.ợ.c liệu Tiểu Sắc hấp thu sạch sẽ.

 

“Quả nhiên là tác dụng.”

Nàng thì thầm.

 

“Ngươi gì thế?”

Tư Đồ Hạo nghi hoặc.

 

“Không gì, ngày mai đến thăm Lam Tinh Mộng.”

 

Tư Đồ Hạo tiễn nàng cửa, dặn dò hai hộ vệ hộ tống nàng về khách điếm.

 

Về đến phòng, Đông Phương Minh Huệ còn đang suy tính xem ngày mai nên “mượn” thêm chút linh d.ư.ợ.c , đẩy cửa Đông Phương Uyển Ngọc kéo .

 

“Á!”

Nàng Đông Phương Uyển Ngọc kéo trúng chỗ thương, đau điếng.

“Đau đau đau! Thất tỷ, nhẹ tay chút!”

 

“Cổ tay ngươi thế ?”

Đông Phương Uyển Ngọc thấy m.á.u thấm qua băng, liền ép nàng xuống, tháo băng xem, cổ tay cô mấy vết đ.â.m nhỏ.

“Nói thật .”

 

Đông Phương Minh Huệ kể bộ chuyện Lam Tinh Mộng, giấu gì cả:

“Thật , nó cố ý .”

Nàng còn biện hộ:

“Trẻ con mà, hiểu chuyện, tha cho nó .”

 

Đông Phương Uyển Ngọc nghiền thuốc, bôi lên vết thương cho nàng:

“Đêm nay đừng để dính nước.”

 

“Được.”

 

Khi thấy Đông Phương Uyển Ngọc kéo ghế bên cạnh, nàng ngơ ngác chớp mắt.

 

“Vậy là, Tư Đồ Hạo đồng ý rằng ngày mai sẽ đưa ngươi Hoàng Gia học viện ?”

Đông Phương Uyển Ngọc chăm chú nàng.

“Ngươi chắc lừa ngươi chứ?

Nếu đưa ngươi đến nơi kỳ lạ, đó g.i.ế.c diệt khẩu thì ?”

 

Đông Phương Minh Huệ: “…”

Nàng đột nhiên cảm thấy thế giới ác ý với .

 

“Thôi, hôm nay nghỉ sớm . Ngày mai cùng ngươi.”

Dứt lời, Đông Phương Uyển Ngọc về phòng bên cạnh.

 

Đông Phương Minh Huệ gãi đầu, nàng hiểu ý nữ chủ đại nhân cho lắm, nhưng cũng thấy yên tâm hơn vì cùng.

 

Sáng hôm , theo lệnh Tư Đồ Hạo, hai hộ vệ đến đưa nàng biệt viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/chuong-24-5-buoc-vao-hoc-vien-3.html.]

Tư Đồ Hạo đưa cho nàng một bình linh dịch:

“Lam Tinh Mộng đang giận dỗi, cho ai đến gần.”

 

Đông Phương Minh Huệ gật đầu, lén đến cổng sân, núp tường, gọi khẽ:

“Lam Tinh Mộng, ngươi đó ?”

 

Vừa giọng của nàng, những cành đầy gai lập tức lao , khẽ chạm nàng, biểu lộ niềm vui.

 

“Ta mang cho ngươi vài thứ ngon lắm .”

Đông Phương Minh Huệ lắc nhẹ bình, chất lỏng bên trong khẽ rung.

 

“Không cần, tặng ngươi.”

Lam Tinh Mộng quấn lấy áo nàng, kéo nàng đến tán cây.

 

Nhờ tưới linh dịch thường xuyên, cây mới mau lớn như .

“Ngươi dùng linh dịch thật ?”

 

“Không cần, nó dở lắm.”

Lam Tinh Mộng đáp, đó bảo nàng kể chuyện.

 

Đông Phương Minh Huệ mỉm , kể chuyện là sở trường của nàng mà.

 

“Lần kể đến đoạn con khỉ lên núi bái sư đúng ?”

Lam Tinh Mộng nhớ rõ mồn một.

 

Đông Phương Minh Huệ tiếc lời khen:

“Ngươi thật giỏi, trí nhớ nha!”

 

Khi câu chuyện kể giữa chừng, Đông Phương Uyển Ngọc đến.

Nhìn thấy cửu tươi giữa một rừng gai, nàng kinh hãi.

 

“Ta , cửu của ngươi kỳ lạ.

Hóa nàng năng lực giao tiếp với thực vật.

Chẳng trách con ma thực vật ký huyết khế với nàng .”

Điều giải thích cho chuỗi sự kiện kỳ ​​lạ xảy đó.

 

Ví dụ, khi Đông Phương Uyển Ngọc bước chân dãy núi Tử Ma, nàng cố gắng bỏ cửu vài .

Kết quả là, tuy nàng thoát khỏi sự truy đuổi của các thị vệ Đông Phương gia, nhưng bỏ “cái đuôi nhỏ” .

 

Đông Phương Uyển Ngọc vẫn cảm thấy khó tin.

Truyền thuyết kể rằng, chỉ bản tính đơn thuần mới thể tiếng gọi của thiên nhiên.

Chẳng lẽ cửu như ?

 

“Uyển Ngọc, từng trong cổ thư về một tộc tên là Vạn Thọ tộc.

Họ sinh thể giao tiếp với tự nhiên và vạn vật.

Chính vì năng lực quá nghịch thiên mà tận diệt.

Nghe họ gọi là Vạn Thọ, vì tuổi thọ của họ cực kỳ cao.”

Thanh Mặc đột nhiên .

 

Ánh mắt của Đông Phương Uyển Ngọc lóe lên tia lạnh lẽo:

“Ngươi nghĩ cửu của Vạn Thọ tộc ?”

 

“Không chắc, nhưng nếu khác nàng thể giao tiếp với thực vật, chắc rằng điều đó sẽ khiến nàng gặp họa diệt .”

 

Đông Phương Uyển Ngọc trầm giọng:

“Ta hiểu .”

Nàng một lát rời .

 

“Thất tỷ, tỷ đến đây?”

Đông Phương Minh Huệ vô cùng kinh ngạc.

 

Đông Phương Uyển Ngọc chỉ những nơi rách của y phục nàng:

“Hôm qua ngươi hứa với thế nào?”

 

thương.”

Nàng nhún vai.

 

Y phục của nàng gai của Lam Tinh Mộng cào rách.

Lam Tinh Mộng nhẹ nhàng khi chạm nàng, cố gắng khống chế sức lực của nó.

Nếu , chuyện chỉ là vấn đề váy áo .

 

Tư Đồ Hạo đau đầu:

“Thiên tiểu thư yên tâm, chuyện sẽ bồi thường đầy đủ, tuyệt đối để hai vị thiệt thòi.”

 

Đông Phương Minh Huệ trừng mắt :

“Ta cần y phục, vườn d.ư.ợ.c hái thêm ít d.ư.ợ.c thảo.

Tay vẫn lành.”

 

Tư Đồ Hạo nhanh chóng gật đầu:

“Được, hái xong sẽ đưa ngươi đến Hoàng Gia học viện.”

 

Đông Phương Minh Huệ vườn, tỉ mỉ chọn d.ư.ợ.c thảo.

Hai còn bên ngoài quan sát.

 

Thanh Mặc nhịn , :

“Muội của ngươi thật thông minh.

Đừng thấy nàng chỉ hái lá và nhụy hoa, tất cả đều là phần tinh túy chứa đầy linh khí đấy.”

 

Đông Phương Uyển Ngọc đắc ý.

Nếu quá ngây thơ thì .

 

“Xong , thôi.”

Đông Phương Minh Huệ vung vẩy d.ư.ợ.c liệu trong tay, trực tiếp ném nhẫn gian..

 

Nhóm qua một cánh cổng nhỏ của Hoàng Gia Học Viện.

Đông Phương Uyển Ngọc vẫn bình thản, trong khi Đông Phương Minh Huệ tròn xoe mắt, thứ với vẻ thích thú.

 

Tư Đồ Hạo sắp xếp việc thỏa, dẫn họ đến Dược viện, hỏi gác cổng:

“Viện trưởng ở đây ?”

 

Dược viện là viện độc lập, tương tự như Đan viện, thuộc quyền quản lý của Tổng viện.

 

Đông Phương Minh Huệ chớp mắt, chợt nhớ , hình như viện trưởng tên là Tư Đồ Hùng… cùng họ với Tư Đồ Hạo.

 

“Thưa sư , viện trưởng ở đây.

Nếu việc gấp, thể đợi ở phòng việc của .”

Người gác cổng lễ phép đáp.

 

Tư Đồ Hạo gật đầu, đó dẫn hai tỷ núi dạo:

“Để cho các ngươi , Dược viện chúng vườn d.ư.ợ.c lớn nhất trong ba đế quốc.

Chỉ tính linh d.ư.ợ.c thông thường thôi hơn mười ngàn loại, kể trung cấp và cao cấp.

Trong Hoàng Gia học viện, bất kể là Tổng viện Đan viện, đều xem sắc mặt của Dược viện chúng mà hành sự.”

 

Dù là chiến binh, linh giả luyện đan sư, đều thể thiếu linh dược.

Đông Phương Uyển Ngọc  đồng ý với quan điểm .

 

Nghe , ánh mắt của Đông Phương Minh Huệ liền sáng rực lên.

Nhiều linh d.ư.ợ.c như , việc âm thầm tăng tiến tu vi hẳn vấn đề gì nhỉ.

Loading...